Chương 100: Chìa Khóa Ngôi Sao

Chương 100: Chìa Khóa Ngôi Sao

“Đây là trình độ của đường đường trường đại học Hải Thiên? Cái gọi là cao thủ đều là không chịu nổi một kích như thế, thật sự khiến ta vô cùng thất vọng! Đại học Hải Thiên còn như thế, xem ra Trung Quốc quả nhiên là” nhân tài “xuất hiện lớp lớp. Đúng rồi, nói lại thân phận của ta một lần nữa, ta là Liễu Thanh Nhất Lang, đến từ đại Nhật Bản đế quốc!”

Tin nhắn này vừa ra, toàn bộ diễn đàn như là một quả bom lớn bị kích nổ, bạo tạc, bạo tạc chưa từng có. Cách mỗi mười giây F5 lại một lần, tin nhắn phản hồi cứ tăng thêm mười tin. Trong đó có người khiêu chiến mạnh hơn đứng lên, trong bọn họ có một số là sinh viên đại học Hải Thiên, một số là trường khác, nhưng vào lúc này không nên tính toán chi li, lần này nếu đại học Hải Thiên bị đánh bại, không chỉ đại học Hải Thiên hổ thẹn, toàn bộ mặt người Trung Quốc đều không sáng sủa.

Trong phòng hiệu trưởng đại học Hải Thiên. Hiệu trưởng Cao Hà gắt gao nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, ở bên cạnh gã, trên một máy tính khác, một thanh niên đang gõ bàn phím cực nhanh.

“Thế nào, Tiểu Trần? Đối phương là loại người nào, thực lực như thế nào?” Cao Hà lên tiếng hỏi, bản thân gã không giỏi về máy tính, nhưng thanh niên là cao thủ kỹ thuật hack cao!

“Hiệu trưởng, đối phương cực kỳ mạnh, không giống như là sinh viên bình thường, việc lần này có thể là một kế hoạch khiêu khích!” Tiểu Trần nói, trên tay không ngừng lại, từng chỉ lệnh bay nhanh trên màn hình.

Bỗng nhiên, Tiểu Trần sắc mặt hơi đổi khác:

“Không tốt, hắn đã chú ý tới ta, đang công kích, ta ngăn không được, hiệu trưởng, rút cáp ra!”

Cao Hà vội vàng rút dây mạng máy tính của Tiểu Trần ra, không có dây mạng tất nhiên đối phương không có mục tiêu công kích. Tiểu Trần đứng lên sờ cái trán đầy mồ hôi nói.

“Hiệu trưởng, thật xin lỗi, ta không phải đối thủ của đối phương.”

Sắc mặt Cao Hà trầm xuống:

“Chẳng lẽ đại học Hải Thiên của chúng ta thật sự không thể lấy ra cao thủ? Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ là đả kích lớn đối với đại học Hải Thiên.”

Tiểu Trần nói:

“Thật ra cũng có cao thủ, trong sinh viên mới có người tên Chu Dao, thực lực khá tốt. Nhưng ta phỏng chừng nàng chỉ mạnh hơn ta một chút thôi, sẽ không là đối thủ của Liễu Thanh Nhất Lang này.”

“Vậy trừ nàng ra? Chẳng lẽ không còn người nào khác? Cần một ít cao thủ lợi hại hơn!” Cao Hà nói.

Tiểu Trần nhíu mày.

“Cao thủ lợi hại hơn? A, đúng rồi, đại học Hải Thiên có thể cất giấu một siêu cấp cao thủ, lần trước nhiều người công kích máy tính của Chu Dao, lúc sắp thua đột nhiên một siêu cấp cao thủ ngang trời xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ tiêu diệt sạch những kẻ tán công”

“Ngươi xác định người đó ở đại học Hải Thiên?” Cao Hà hỏi.

Tiểu Trần không tin tưởng nói:

“Chắc là vậy, bởi vì việc kia xảy ra trên sự kiện BBS của đại học Hải Thiên, có thể là bằng hữu của Chu Dao ra tay.”

Trong lòng Cao Hà dao động, đột nhiên nhớ tới lần trước hình ảnh camera bị lặng lẽ thay đổi.

“Lâm Thiên, bạn trai hiện tại của Chu Dao, ngươi thấy có thể là hắn ra tay hay không?”

“Lâm Thiên?” Tiểu Trần nhíu mày. “Tên này gần đây ở diễn đàn đại học Hải Thiên rất chói mắt, nói thật, hiệu trưởng, người này cực kỳ thần bí, có lẽ thật sự là hắn ra tay.”

Cao Hà phất tay:

“Ngươi đi xuống đi, về sau cố gắng hơn, chuyện như vậy ta không hy vọng có lần nữa!”

Tiểu Trần thu thập máy tính của mình xong rất nhanh ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.

“Lâm Thiên, Chu Hồng đã tới, không ngờ đồng ý cho hắn làm bạn trai Chu Dao. Thú vị, ta làm hiệu trưởng không đủ chức trách, ngay cả sinh viên của mình cũng không biết.” Cao Hà nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm tư nói. Đột nhiên, một cái tên làm gã tập trung vào màn hình.

“Chu Dao ra tay sao? Nếu như siêu cấp cao thủ kia là Lâm Thiên lúc này hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Phòng ngủ Lâm Thiên.

“Oa, lão Tam, là Chu Dao kìa, không ngờ nàng cũng phát ra khiêu chiến!” Ngụy Phong hét lớn. “Không ngờ Chu Dao còn là một cao thủ hacker nha!”

“Kỹ thuật máy tính của Dao Nhi không tồi.” Lâm Thiên nói, nhưng, trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu: Nhưng so sánh với đối phương thì chênh lệch không nhỏ.

“Tiểu Linh, xâm nhập máy tính Dao Nhi, ngăn cản nàng lại. Một hacker, nổi danh cũng không phải là chuyện tốt gì.” Lâm Thiên ở trong đầu nói.

“Vâng chủ nhân!” Tiểu Linh lên tiếng, nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Lâm Thiên.

Trong phòng ngủ Chu Dao: Chu Dao, Tần Kha, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi đều tụ tập trước máy tính. Đột nhiên Chu Dao vì muốn tiến công nên mở ra một loạt trình tự đều hóa giải, trên màn hình chạy một dòng chữ, một câu nói ngắn ngủi: Chu Dao, nàng không phải đối thủ của đối phương, để ta!

Nam Cung Uyển Nhi tức giận nói:

“Ai vậy, tự nhiên nói như vậy!”

Tần Kha hơi nhíu mày nói:

“Người này có thể dễ dàng xâm nhập máy tính Chu Dao, kỹ thuật mạnh hơn ngươi!” Trong đầu Chu Dao hiện lên hình ảnh Lâm Thiên, tiện đà lướt nhanh trên gõ chữ: Ngươi là ai?

“Ta là một tiểu cố vấn!” Những lời này vừa ra, Chu Dao đã gần như xác nhận đối phương là Lâm Thiên không sai vào đâu được. Nàng thầm buồn cười, cố vấn đặc biệt của Long Tổ Trung Quốc mà là tiểu cố vấn?!

“Dao tỷ, nhìn biểu tình của tỷ chắc đã biết đối phương là ai?!” Nam Cung Uyển Nhi hỏi.

[Nam Cung Uyển Nhi, đừng hỏi Chu Dao, không biết hacker phải giữ một chút thần bí sao?!]Tin nhắn lại xuất hiện một câu, hơn nữa sau câu nói còn có biểu tượng cảm xúc. Nhóm Nam Cung Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn, đây chính là tin nhắn văn bản, khi nào thì có thể làm biểu tượng giống như nói chuyện phiếm?!

Chu Dao cười cười xin lỗi nói:

“Uyển nhi, nếu hắn không muốn nói thì ta cũng không tiện nói ra!”

Nam Cung Uyển Nhi nhăn mặt cau mũi, hừ một cái, nói:

“Một ngày nào đó người này lòi ra, đến lúc đó sẽ cho hắn nếm thử sự lợi hại của Nam Cung đại tiểu thư ta!”

Trong lòng Chu Dao tội nghiệp thay Lâm Thiên.

Bên trong diễn đàn một câu nói rất oách xuất hiện: Chó mèo ở đâu đến, không ngờ dám ở trên địa bàn của bản đại gia giương oai, bản đại gia hôm nay thay chủ nhân ngươi dạy dỗ cho ngươi. Nhớ kĩ, bản đại gia họ Tung, tên Của!

Câu nói oách này không phải là tin nhắn trả lời câu của Liễu Thanh Nhất Lang, mà là cưỡng chế lên đầu trang, trực tiếp đặt bên trên tin nhắn của Liễu Thanh Nhất Lang. Bởi vì là vị trí trên cùng, người trên diễn đàn trên cơ bản đều thấy được, toàn bộ sửng sốt ba giây, đằng trước vô số máy tính đều là tiếng khen. Nếu là bình thường lời nói kiêu ngạo như vậy tuyệt đối nhận được vô số trứng thối, nhưng tình huống hiện tại thì khác, chỉ cần có thể hạ Liễu Thanh Nhất Lang, chút kiêu ngạo đó có là gì?!

Ngụy Phong cười nói:

“Lời này thật hay quá, mụ nội nó, một tên Nhật Bản dám chạy đến diễn đàn đại học Hải Thiên giương oai!”

“Người này rất mạnh, chắc hắn trực tiếp xâm nhập hệ thống mạng đem lời nói của mình lên top.” Tiêu Bạch nói.

Trong lòng Lâm Thiên âm thầm gật đầu, nhãn lực của Tiêu Bạch rất giỏi, hắn vừa mới bảo Tiêu Linh dùng thủ đoạn xâm nhập đem những lời này phát lên!

Phòng ngủ của Chu Dao.

“Lời này chắc là của tên kia, thật kiêu ngạo, nhưng ta thích!” Nam Cung Uyển Nhi nói. “Vì hắn hắn đối phó tiểu Nhật Bản, ta quyết định, sau này dù biết hắn là ai thì ta cũng không tìm hắn gây phiền toái!”

Tần Kha cười nói:

“Uyển nhi, ngươi đổi sắc mặt cũng nhanh quá đi?!”

“Hì hì, sự vật luôn biến hóa phát triển, trước khác nay khác!” Nam Cung Uyển Nhi nói. “Người này rất lợi hại, sẽ không bị đánh bại!” Mộ Dung Tuyết đột nhiên nói.

Nam Cung Uyển Nhi kì quái nhìn Mộ Dung Tuyết nói: “Mộ Dung tỷ, ngươi khi nào thành cao thủ hacker hay nhà tiên tri? Liếc mắt một cái là biết người này hay Liễu Thanh Nhất Lang gì đó lợi hại hơn?!”

“Trực giác!” Miệng Mộ Dung Tuyết phun ra hai chữ này làm cho Chu Dao, Tần Kha còn có Nam Cung Uyển Nhi đều không biết nói gì.

“Mộ Dung tỷ, võ công của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng kỹ thuật hack cùng võ công có khác biệt rất lớn. Một cao thủ Thiên giai đại viên mãn không biết gì về máy tính là rất bình thường.” Nam Cung Uyển Nhi nói.

“Người này có thể xâm nhập vào máy tính Dao muội, về kỹ thuật tự nhiên không cần nói nhiều. Một cao thủ như vậy không có khả năng thùng rỗng ra oai, cho nên, lời kia tuy kiêu ngạo, nhưng là thành lập trên tự tin về thực lực cường đại của mình. Đã hiểu thực lực của đối phương mà còn tự tin như vậy chứng minh hắn nhận định mình sẽ thắng.” Mộ Dung Tuyết thật thần kì một lần nói ra một câu dài, làm cho các nàng Chu Dao đều ngạc nhiên.

Thấy nhóm Chu Dao cánh mắt kì quái nhìn mình, Mộ Dung Tuyết thản nhiên cười nói:

“Đối phương là cường giả, chỉ là không phải trên phương diện võ đạo.”

Nhóm Chu Dao hiểu ý của Mộ Dung Tuyết, nàng nói nhiều như vậy, bởi vì đối phương là cường giả, cường giả đáng giá nàng nhiều lời hơn vài câu!

[Đồng học Mộ Dung Tuyết khen ngợi làm ta thật xấu hổ.] Phía trên màn hình lại xuất hiện vài chữ.

Nam Cung Uyển Nhi hét lên một tiếng:

“Tiểu tử biến thái này, dám nghe lén chúng ta nói chuyện, nói, có phải làngươi còn có thể trực tiếp nhìn thấy chúng ta, rình coi!”

[Nam Cung Uyển Nhi đang vu hãm, bạn gái của bản đại gia rất xinh đẹp, không có hứng thú rình nàng.]

Câu nà làm lòng Chu Dao ngọt ngào, Nam Cung Uyển Nhi thì giống như bị giẫm phải đuôi, nũng nịu quát:

“Ngươi tuyệt đối đừng cho bản tiểu thư biết ngươi là ai, nếu không thì... Hừ hừ!” Hiển nhiên Nam Cung Uyển Nhi lại thay đổi ý tưởng, vừa mới chuẩn bị buông tha đối phương, hiện tại lại...

Thành phố S của Trung Quốc, trong một tòa biệt thự, một người đàn ông đẹp trai khoảng ba mươi nhàn nhã ngồi trước máy tính.

“Sơn Bản quân, sau lần ra tay này nhớ cho ta mượn chơi thiếu nữ kia vài ngày.”

“Nhanh làm việc đi, hỏng chuyện thì đừng nói thiếu nữ, tổ chức sẽ trực tiếp đưa ngươi đến biển Đông cho cá ăn!”

Người nói chuyện là Sơn Bản Thái Dương, gã trở lại Nhật Bản lấy một thân phận khác tiến vào biên cảnh Trung Quốc. Thân hình mập mạp, ánh mắt vô thần, rất khó tin gã là một Thượng Nhẫn có thực lực cường đại.

Trên thực tế khả năng ngụy trang xuất sắc là nguyên nhân hàng đầu giúp gã có thể hoạt động tốt trong Trung Quốc. Long Tổ rất mạnh nhưng không biết được tu vi cùng thân phận thật sự của Sơn Bản Thái Dương, có thể thấy được khả năng ngụy trang lợi hại cỡ nào. Nếu không phải Lâm Thiên thông qua Tiểu Linh trực tiếp xâm nhập máy tính của Sơn Bản Thái Dương thì khó phát hiện gã, đáng tiếc lần trước đã để gã trốn về Nhật Bản.

“Sơn Bản quân, ngươi cứ yên tâm đi, trong biên cảnh Trung Quốc làm gì có cao thủ?!” Người đàn ông đẹp trai ba mươi tuổi nói, lời này vừa nói xong gã thấy câu nói cao ngạo trên hàng tít đầu.

“Đáng giận, dám nói ta là chó mèo! Công kích, ta muốn công kích, không phá hết toàn bộ máy tính của ngươi thì ta sẽ không là Liễu Thanh Nhất Lang!” Liễu Thanh Nhất Lang rống giận, cấp tốc thông qua câu nói để lại xâm nhập vào trong.

Nhưng gã làm sao xâm nhập được vào hệ thống của Tiểu Linh. Nếu gã có thể xâm nhập thành công, Tiểu Linh siêu quang não của đế quốc văn minh cấp mười hai có thể trực tiếp bán sắt vụn rồi.

Trong phòng ngủ Lâm Thiên, hắn đã mở ra máy tính của mình.

“Tiểu Linh, công kích đối phương, điều tra rõ thân phận của đối phương. Đúng rồi, máy tính đối phương nếu có camera thì mở ra camera!” Lâm Thiên nói trong đầu.

“Vâng chủ nhân, đã tiến vào máy tính đối phương, copy tư liệu xong. Đối phương có camera, mở ra.” Tiểu Linh nói. “Xác nhận, trước máy tính đối phương có hai người, trong đó một người là Liễu Thanh Nhất Lang, cao thủ hacker. Tên còn lại là thành viên Sơn Khẩu Tổ, Sơn Bản Thái Dương!”

“Sơn Bản Thái Dương?!” Lâm Thiên run lên, dồn dập hỏi. “Chính là tên Sơn Bản Thái Dương trốn về Nhật Bản sau đó lại xâm nhập Trung Quốc?!”

“Đúng vậy chủ nhân, đối phương đã biết camera bị mở ra.” Tiểu Linh nói.

“Phá hủy phần cứng máy tính của đối phương!” Lâm Thiên nói.

Thành thị S, trong biệt thự của Sơn Bản Thái Dương, Sơn Bản Thái Dương nổi giận nói: “Thằng khốn, ngươi để cho đối phương lén lút mở ra camera cũng không biết! Còn nói là cao thủ cái gì, đệt!”

Liễu Thanh Nhất Lang vội vàng chuẩn bị rút dây mạng, nhưng. “Bùm!” Một tiếng, siêu máy tính nổ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, khói đen bốc lên!

“A!”

Liễu Thanh Nhất Lang kêu lên thảm thiết, hai tay đặt trên mắt của mình, tơ máu chảy ra từ khe hở giữa tay. Mảnh vỡ thủy tinh bị nổ văng ra đã bắn mù hai mắt gã. Hacker không có đôi mắt, từ nay về sau chỉ có thể sinh hoạt trong bóng tối.

“Thành sự không đủ, bại sự có thừa!” Sơn Bản Thái Dương hừ lạnh một tiếng, một ánh đao sáng như tuyết lóe lên. Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của Liễu Thanh Nhất Lang im bặt, người chết sẽ không kêu.

Không chỉ là bóng tối mù lòa, lần này có thể trực tiếp cảm nhận địa ngục hắc ám.