Đều này nằm ngoài dự tính của chính Cố Tiểu Du, hắn vốn tưởng tu sĩ Kim Đan còn rất hợi hại, nào ngờ lại có thể bị lựu đạn nổ cho chết. Xem ra sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại không thể coi thường.
Cố Tiểu Du đáp xuống mặt đất, u uất thở dài.
" Đáng tiếc, còn không chịu nổi một đòn. "
Nghe Cố Tiểu Du nói như vậy, người xung quanh đều thầm mắng hắn vô sỉ, lại sử dụng ám khí trong giao đấu. Mặc dù bất bình, nhưng sợ hãi cái tên họ Cố này lại còn giấu ám khí, lỡ như khiến ông thần này khó chịu thì cả nơi này sẽ bị hắn cho nổ thành bình địa.
" Vị công tử này thật lợi hại a. Lại có thể giết chết Xích Bân, trừ hại cho dân... "
" Đúng, hành động thật đáng tuyên dương... "
Không biết ai mở lời, khiến cho đám đông vây lại khen hắn. Cố Tiểu Du thì vui vẻ đón nhận lời khen tặng. Ánh mắt dần chuyển sang nhìn Tiết Y Y, nét mặt bắt đầu trở nên 'mất nhân tính'.
" Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? "
Tiết Y Y theo bản năng lùi lại, nàng cảm giác tên Cố Tiểu Du này không có ý tốt. Nhớ tới vừa nãy lỡ miệng đáp ứng hắn, bây giờ nàng mới cảm thấy hối hận.
" Ồ? Chẳng lẽ Tiết tiểu thư của chúng ta dự định nuốt lời sao? Uầy, hoá ra thiên chi kiêu nữ của bổn tông cũng là người biết thất hứa... "
Cố Tiểu Du lắc đầu, thở dài thườn thượt, tựa như tự sự, nhưng lời nói ra lại đả kích lòng tự tôn của Tiết Y Y.
Tức giận giậm chân, nàng thần sắc ngoan cố, đáp.
" Ta là loại người nào chứ, đương nhiên nói được làm được. "
" Sư muội quả nhiên thủ tín, ta... "
Cố Tiểu Du vươn ra sắc thủ đưa tới trước mặt Tiết Y Y, làm mỹ nữ nhìn mà cảm thấy tức giận xen lẫn khó chịu. Trong đầu nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ tên tra nam này định động thủ với nàng ngay trước mặt đám đông?
" Vị công tử này, xin chúc mừng. Chủ nhân của ta muốn gặp ngài. "
Không để Cố Tiểu Du có cơ hội phản ứng, vị Hà Lão Bản đã mau chóng kéo hắn đi vào trong Túy Mộng Lâu, như sợ có biến cố gì xảy ra.
Bị đem vào bên trong, Cố Tiểu Du đã sớm nghĩ đến kết quả, chỉ là không biết vị Phượng Ca Tiên Tử này trông như thế nào, liệu có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Nghe nói căn phòng của Phượng Ca Tiên Tử từ trước tới giờ chưa từng tiếp đón nam nhân đi vào, có vẻ Cố Tiểu Du chính là nam nhân đầu tiên.
Hà Lão Bản đưa hắn tới trước cửa phòng, kính cẩn cúi đầu.
" Công tử, chủ nhân đang ở bên trong. "
" Đa tạ lão bản. "
Cố Tiểu Du quay sang nhìn vị Hà Lão Bản, khẽ cười nhẹ, nói lời đa tạ. Điều này không khỏi khiến vị Hà Lão Bản gương mặt trở nên thoáng chút ngơ ngác, âm thầm nghĩ tới nếu như bản thân trẻ lại đi một chút, trở lại thời thiếu nữ thì có lẽ đã bị nam tử anh tuấn trước mặt làm cho động lòng.
Cố Tiểu Du không chút khẩn trương, rất tự nhiên mở cửa phòng. Lập tức, một mùi hương thơm ngọt ngào đã kích thích mũi hắn, làm hắn như say mê, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Căn phòng không giống tưởng tượng xa hoa lộng lẫy mà lại hết sức đơn giản, một chiếc giường hoa ngay ngắn cùng một bộ bàn ghế khắc hình Thanh Loan, trông đơn giản nhưng mang theo khí chất cao quý.
Đập vào trước mắt Cố Tiểu Du là một chiếc lư hương đang tỏa ra một mùi hương thơm dịu nhẹ, chính là thứ gây ấn tượng với hắn ngay ban đầu.
Đến khi ánh mắt hắn nhìn sang hai nữ tử trước mặt, mọi vật đều giống như trở nên tầm thường, dù là lục thúy, bảo ngọc trân quý trên đời cũng bị khí chất của hai nữ nhân trước mắt làm cho ảm đạm phai mờ.
Hoa Ngọc Phượng mi dài, mái tóc xuôi như thác, mỹ nhãn tựa như lưu tinh, gương mặt xinh đẹp lại mang theo một nét dụ hoặc mê người.
Phượng Ca Tiên Tử toàn thân tỏa ra tiên vận, như tiên tử ở giữa chốn nhân gian, thánh khiết không chút tì vết. Điều này hại cho Cố Tiểu Du suýt chút mà không kìm được mà đứng thất thố cả ngày.
Dù sao ở bên cạnh hắn mỹ nữ không thiếu, cũng đã dần sinh ra lực kháng cự, hai mỹ nữ trước mắt dù xinh đẹp tuyện trần, nhưng nữ nhân cạnh hắn cũng không thua kém, chỉ là khí chất trời sinh gia tăng mị lực của các nàng mà thôi.
" Bái kiến nương tử nha. "
Cố Tiểu Du cười cười, dùng gương mặt cho là đẹp trai nhất nhìn hai vị mỹ nữ. Nghe hắn nói vậy, Hoa Ngọc Phượng tránh không khỏi tức giận, quát.
" Ai là nương tử của ngươi, mơ tưởng hão huyền. "
" Gì? Chẳng phải các người tổ chức đấu võ kén rể sao? Ta nghe nói vị Phượng Ca Tiên Tử này muốn tìm ý trung nhân để gả đi cho nên mới đến tham gia. Không lẽ Túy Mộng Lâu đại danh đỉnh đỉnh đây lại muốn đi lừa gạt người đời? "
Cố Tiểu Du tỏ ra bất bình, nói. Càng nghe càng khiến cho Hoa Ngọc Phượng tức giận, thật muốn cho nam tử kia một cái bạt tai. Cũng may Miễu Mộng Hoa vươn ngọc thủ ngăn cản, dáng người thon thả hoàn mỹ chợt đứng dậy, lả lướt như tiên tử trong tranh, dung nhan tuyệt sắc chợt nở ra nụ cười động lòng người.
" Công tử quả nhiên là người thẳng thắn, tiểu nữ tên Miễu Mộng Hoa, người đời tự gọi Phượng Ca Tiên Tử, xin được ra mắt phu quân. "
" Nương tử a, nàng quả nhiên xinh đẹp. Không uổng công ta liều mạng như vậy. "
Cố Tiểu Du động tác nhanh lẹ, trong chớp mắt đã nắm chặt đôi bàn tay mềm mại, thon dài của mỹ nữ. Trên gương mặt tỏa ra nụ cười ấm cúng như một trượng phu đang dịu dàng với thê tử, mắt không chớp nhìn vào đôi mắt của nàng.
Lần đầu tiên bị nam tử nắm lấy tay ngọc, Miễu Mộng Hoa không khỏi lúng túng, từ trước tới giờ nam nhân gặp nàng đều hữu lễ kính chi đối đãi, giống như sợ mạo phạm khiến nàng không vui, nào có nam tử nào to gan như người trước mặt.
" Buông bàn tay thối của ngươi ra. "
Hoa Ngọc Phượng không khỏi tức giận, thân ảnh di động, định vung chưởng, nào ngờ Cố Tiểu Du không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn nàng cười.
" Ngọc Phượng, không nên. "
Miễu Mộng Hoa lại chủ động che trước người Cố Tiểu Du, khiến cho Hoa Ngọc Phượng không thể không dừng tay, gương mặt tràn ngập vẻ không phục.
" Không lẽ tỷ thật sự nhìn trúng nam nhân này? Tỷ nên nhớ, chúng ta chỉ là đang kiếm kẻ chết thay... "
Lời vừa định nói tiếp, Hoa Ngọc Phượng mới kịp phản ứng mà nuốt ngược trở lại, dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Miễu Mộng Hoa, ý nói nàng không cố ý.
Miễu Mộng Hoa cũng không còn cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn qua Cố Tiểu Du, hi vọng hắn không bị lời nói của Hoa Ngọc Phượng ảnh hưởng.
Chẳng qua, Cố Tiểu Du lại không chút hoảng loạn nào, gương mặt vẫn thản nhiên mỉm cười, hắn kéo Miễu Mộng Hoa cùng nhau ngồi qua giường, nói.
" Các nàng là đang nghĩ tới tương lai ta chết sao? Không cần lo, ta đã chủ động tham gia, đương nhiên đã biết trước kết quả. "
" Ngươi biết?!! "
Hoa Ngọc Phượng tránh không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Cố Tiểu Du bàn tay không thành thật vuốt ve ngọc thủ của Miễu Mộng Hoa, làm cho nàng đỏ mặt xấu hổ, cũng không rút lại tay ra. Nàng chỉ là nghĩ đến về sau sẽ oan ức cho hắn nên cũng cho hắn chiếm chút tiện nghi của nàng.
" Đương nhiên. Các người là đang tìm con dê thế mạng, để một người giả làm phu quân của nương tử. Chính là đưa hắn đi chịu chết. Nguyên nhân theo ta đoán thì có lẽ các nàng đã đắc tội ai đó có thân phận khủng bố.
Mà kẻ đó lại nhìn trúng nương tử nhà ta, cho nên nàng chỉ có thể tìm cách dùng một nam nhân thế mạng, để hắn hi sinh biến nàng thành góa phụ. Khi đó kẻ kia lại không có mặt mũi nào lại động tay với nàng.
Mà người kia thân phận cực kỳ cao, cho nên chỉ có một vài kẻ thân phận không cao đến tham gia. Chính là vì không biết đến uy danh của người kia, tên đó ắt hẳn là con cháu danh gia vọng tộc nào đó. Chỉ là ta không thể đoán được là ai. "
Nghe hắn phân tích, hai nữ nhân đồng thời khiếp sợ, không ngờ nam nhân này lại thông tuệ như vậy, phân tích không mấy sai sót. Miễu Mộng Hoa tránh không khỏi có chút xấu hổ, bởi lẽ lời hắn nói không sai.
Hoa Ngọc Phượng thì ánh mắt lại có chút tán thưởng nhìn hắn.
" Ngươi quả nhiên có chút thông minh. Chẳng qua đã nói sai một chuyện... "
" Ồ, chuyện gì vậy? "
Cố Tiểu Du vẫn thản nhiên lắng nghe, hỏi. Thái độ dửng dưng này khiến Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, chợt nói.
" Quả thật bọn ta muốn dùng ngươi làm lá chắn, thay mặt thiên hạ thông cáo Mộng Hoa tỷ đã có đạo lữ. Nhưng mà bọn ta không hề có ý để ngươi đi chết. "
" Thật sao? "
Cố Tiểu Du có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn vẫn là nghi ngờ, hỏi. Hoa Ngọc Phượng gật đầu, nói.
" Bọn ta không phải loại người vô ơn như vậy. Nếu như ngươi quả thật trở thành phu quân trên danh nghĩa của tỷ ấy thì đương nhiên ngươi là người của Túy Mộng Lâu, bọn ta sẽ trợ giúp ngươi tu luyện, đồng thời ra sức bảo hộ cái mạng nhỏ của ngươi. Chẳng qua... "
Vừa nói đến đây, trên khóe miệng của Hoa Ngọc Phượng hiện lên một nụ cười quỷ quyệt, nói tiếp.
" Ngươi lại không thể tiếp tục làm nam nhân nữa... "