Hôm nay là sinh thần của Hi Hoa thái tử, trên thiên giới mở tiệc linh đình có các tiên nga nhảy múa đàn hát góp vui, tất cả thần quan đều đến đông đủ chúc mừng sinh thần thái tử, duy chỉ có tiểu công chúa điện hạ là vắng mặt.
Tiệc vui diễn ra chưa được bao lâu thì bỗng bên ngoài có một tên binh sĩ hớt ha hớt hải gấp gáp chạy vào tâu.
"Đế quân! Bẩm đế quân! Ma tôn Xích Thiên Huyền dẫn quân đánh úp lên thiên giới, binh sĩ của chúng ta đang cố gắng phòng thủ ở bên ngoài, bọn họ sắp sửa không thể chống cự nổi nữa rồi..."
Một thần quan tức giận mắng:"hay cho tên Xích Thiên Huyền này canh lúc thiên giới chúng ta không đề phòng lại dẫn quân đánh lén, đúng là cẩu tặc thối tha chỉ biết cắn trộm là giỏi."
Các thần quan khác bắt đầu xôn xao bàn tán nhưng không một ai dám xin ra ứng chiến.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đế quân đang không biết phải giải quyết thế nào bỗng có một lão thần quan râu ria đầy mép, thân hình cao lớn, mặt mũi dữ tợn xin ra ứng chiến.
"Xin đế quân hãy cho lão nô mượn ba vạn binh sĩ, lão nô nguyện ra đó bắt sống tên cẩu tặc Xích Thiên Huyền về đây cho ngài hỏi tội."
Lão thần quan này tên là Tư Tống là một người có chiến tích lẫy lừng trên thiên giới, vạn năm trước đã từng tham gia dưới trướng Hi Hàm đế quân cùng diệt trừ Xích lão ma tôn. Sau trận chiến thần ma năm đó, lão rất được đế quân kính trọng, không riêng gì đế quân mà tới cả các thần quan khác cũng đều rất kính phục lão.
Thấy vậy bốn thần quan khác là Đình Nhai, Vu Triết, Hứa Lỗi và Trần Lam cũng lần lượt xin ra ứng chiến theo, cả bốn người này vạn năm trước cũng đều tham gia vào cuộc chiến thần ma năm đó, chiến tích cũng được xem là khá ổn.
Thấy một lúc có nhiều thần quan xin ra ứng chiến như vậy Hi Hàm đế quân rất lấy làm cảm kích, đế quân hạ lệnh để Tư Tống làm đô đốc dẫn theo bốn thần quan Đình Nhai, Vu Triết, Hứa Lỗi, Trần Lam và ba vạn binh sĩ cùng ra ngoài chiến với ma giới.
Còn bản thân và con trai ở lại cùng nhau hợp lực tạo ra kết giới bảo vệ thiên giới không để bọn chúng tiến sâu vào bên trong.
Lần này ma giới đã có chuẩn bị từ trước cho nên càng đánh càng hăng, còn binh sĩ của thiên giới vì bị bắt ra trận đột ngột nên không kịp chuẩn bị càng đánh càng thụt lùi.
Nhìn thấy binh sĩ phe mình bị tổn thất không hề nhỏ nên Tư Tống bèn hạ lệnh đánh trống lui binh.
Ma giới trận này tuy đại thắng nhưng ma tôn Xích Thiên Huyền lại không cảm thấy vừa lòng mấy, thứ hắn muốn là giết sạch hết đám người trên thiên giới, như vậy mới khiến hắn hả lòng hả dạ.
Sau khi thắng trận trở về Xích Thiên Huyền liền mở tiệc ở ma vực ăn mừng đại thắng, các thuộc hạ của hắn thay nhau nâng rượu chúc mừng.
Xích Thiên Huyền cầm ly rượu nốc cạn một hơi, khinh bỉ nói:"các ngươi hãy tịnh dưỡng sức lực, ba ngày sau sẽ đánh lên thiên giới lần nữa, lần này ta nhất định sẽ giết sạch hết đám thần quan nhãi nhép đó. Còn cái tên khốn Hi Hàm kia nữa, ta sẽ treo hắn lên cột đài dùng hình phạt lăng trì với hắn, cho hắn nếm mùi đau đớn khi bị cắt từng miếng da miếng thịt trên người, dùng máu hắn để hiến vong linh của phụ quân ta."
Tử Kiến đứng ra nói:"thiên giới lần này đã chịu tuổi nhục, lần sau ắt sẽ có chuẩn bị kĩ càng, chưa nói đến vị tiểu công chúa kia của Hi Hàm là một người rất đáng để chúng ta đề phòng."
Xích Thiên Huyền cười nhếch mép trả lời:"bọn chúng chuẩn bị kĩ càng còn chúng ta không kĩ càng sao? Ngươi cũng quá lo xa rồi đó, chỉ là một ả nữ nhân thôi mà, có gì đáng để chúng ta đề phòng chứ? Bọn chúng mà dám ra tên nào thì ta sẽ lập tức giết chết tên đó ngay."
Tử Kiến nói:"dù sao thì chúng ta cũng phải nên cẩn thận thì hơn."
Vưu Kì nhìn Xích Thiên Huyền hỏi:"lần này nhờ kế của Tử Kiến nên chúng ta mới bắt được tên thần quan Hứa Lỗi của thiên giới, ma tôn định xử lí hắn thế nào?"
Xích Thiên Huyền không do dự đáp:"giết hắn đi! Lấy đầu hắn làm tín vật gửi lên thiên giới."
Tử Kiến nghe vậy liền ngăn:"không nên giết hắn! Chúng ta có thể lợi dụng hắn nói hết bí mật của thiên giới ra rồi sau đó giết hắn cũng không muộn."
Xích Thiên Huyền vỗ trán trả lời:"ngươi nói phải! Bản tôn quên mất chuyện này, vẫn là Tử Kiến ngươi lắm mưu kế nhất. Thế thì làm theo lời ngươi nói tạm tha cho hắn sống thêm vài ngày vậy."
"Khốn kiếp! Không ngờ tên cẩu tặc Xích Thiên Huyền này bấy lâu nay lại dám giấu chúng ta lén la lén lút chiêu binh ở ma giới, hắn giấu cũng rất kĩ."
"Đúng là không thể xem thường hắn."
"Lần này xem ra thiên giới chúng ta chịu tổn thất không hề nhỏ, đế quân và thái tử tiêu hao pháp lực quá mức nên bị trọng thương cần phải tịnh dưỡng lâu dài, ba vạn binh sĩ cũng chết thảm dưới kiếm của ma giới, lại còn bị bọn chúng bắt thêm một thần quan nữa chứ, thật đáng ghét!"
"Suỵt! Ngươi nói nhỏ thôi, để lão già xấu tính Tư Tống kia nghe thấy thì phiền phức."
Bên ngoài thần điện của đế quân, Tư Tống và ba tên thần quan Đình Nhai, Vu Triết, Trần Lam đang quỳ gối tạ tội.
"Tư Tống bất tài! Không lấy được đầu của ma tôn Xích Thiên Huyền như đã hứa, xin đế quân hãy trị tội!"
"Chúng thần đã phụ trọng trách của đế quân, xin đế quân hãy trị tội!"
Hi Hàm đế quân không có ý định trách bọn họ, chỉ là bản thân đang bị trọng thương nên không tiện ra ngoài chính điện bàn luận với bọn họ.
"Không trách các ngươi được! Lần này ma giới cho người đánh lén nên phe ta không kịp chuẩn bị, có trách thì trách bản quân không bảo vệ được thiên giới còn để chúng bắt đi Hứa Lỗi, không biết bây giờ hắn sống chết thế nào"
Tư Tống nói:"cũng do chúng thần đã quá xem nhẹ ma giới nên mới để xảy ra việc như ngày hôm nay, xin đế quân hãy trị tội để chúng thần không cảm thấy tự hổ thẹn với bản thân."
Đế quân trả lời:"nếu muốn tạ tội thì trận chiến lần sau các ngươi phải đánh cho thật cẩn thận, không được để xảy ra sai sót gì, đã rõ chưa?"
Bốn thần quan nghe vậy trong lòng rất cảm kích đế quân, đồng thanh đáp:"chúng thần đã rõ! Tạ đế quân!"