Nghe nói năm Hi Hoa thái tử được ba ngàn tuổi, Thanh Thục nương nương biết con trai muốn có một muội muội cùng tu luyện chơi đùa như bao người khác nhưng bản thân lại không thể sinh được nữa nên lén dùng Tỏa Liên Châu thánh vật có ma tính chưa trừ khử hoàn toàn của hoa giới chế tạo ra một tiểu công chúa tuy có nhan sắc đẹp tựa tranh vẽ ai nhìn cũng mê mẩn nhưng lại là một người cực kỳ lạnh nhạt, khó gần.
Thánh vật Tỏa Liên Châu một khi đã bùng nổ ma tính thì sẽ không một ai có thể ngăn cản lại được, thật sự phải nên cẩn trọng với nó.
Hi Hàm đế quân từng trách Thanh Thục nương nương về chuyện này nhưng cũng đã quá muộn rồi, chỉ đành bất lực nuôi dưỡng tiểu công chúa tới đâu hay tới đó vậy.
Điều kì lạ là tiểu công chúa này lại không có được một cái tên thích đáng, chỉ được mọi người gọi là công chúa điện hạ.
Đương nhiên, chuyện tiểu công chúa từ thánh vật Tỏa Liên Châu chứa ma tính chưa trừ này tạo thành được Hi Hàm đế quân và Thanh Thục nương nương ra lệnh không cho ai được phép nhắc đến chuyện này ra ngoài, ai làm trái ý sẽ bị đày xuống trần lịch kiếp, đồng thời cũng không cho nàng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai.
Hi Hoa thái tử và muội muội quanh năm cùng nhau tu luyện, cùng hạ phàm diệt trừ những yêu quái làm hại nhân gian.
Vị tiểu công chúa này tu luyện pháp lực rất nhanh chóng, không lâu sau tu vi đã hơn hẳn ca ca của nàng.
Thế cho nên vị tiểu công chúa này chẳng bao lâu cũng có tiếng tăm lẫy lừng không kém gì phụ mẫu và ca ca của nàng. Không có yêu quái nào có thể làm khó được nàng, mỗi khi nơi nào có yêu quái xuất hiện, Hi Hàm đế quân đều ra lệnh cho con gái đi tới diệt trừ, đó cũng coi như là trọng trách của nàng ta.
Tuy nhiên, có một số thần quan kính phục nàng, cũng có một số thần quan ganh ghét đố kỵ với nàng.
Một hôm có đám thần quan trên thiên giới muốn thử được một lần tỉ thí so chiêu với nàng nên buông lời thách đấu, nhưng kết quả bọn họ đều bị nàng đánh bại.
Đám thần quan này tuy lớn tuổi hơn nàng, còn có nhiều kinh nghiệm hơn nàng nhưng lại không đánh thắng nổi nàng khiến cho bọn họ xấu hổ bẽ mặt với người khác.
Cho nên từ đó đối với nàng kiểu bằng mặt không bằng lòng, luôn tìm cách chơi nàng một vố cho bẽ mặt nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp nào để ra tay.
Tiểu công chúa thừa biết đám thần quan này có thành kiến với mình từ lâu, nhưng nàng cũng chả thèm quan tâm đến họ, mặc kệ cho họ muốn nói gì thì nói. Đối với nàng ngày đêm tu luyện pháp lực, diệt trừ yêu quái phổ độ chúng sinh mới là chuyện quan trọng nhất đời nàng, bọn người kia có thích hay ghét nàng không thèm để ý chi cho phiền.
Nói đến ma tôn Xích Thiên Huyền sau khi phong cho tảng băng kia làm ma quân thì liền bị bọn người của thiên giới chê cười, sỉ nhục thậm tệ khiến cho hắn không nhịn được nữa liền quyết định sẽ khởi binh đánh úp lên thiên giới.
Hai tướng dưới trướng của hắn là Vưu Kì và Tử Kiến có can ngăn cỡ nào cũng không được.
Ở chính điện tại ma vực, Xích Thiên Huyền tức giận vừa đập phá bàn ăn của mình vừa mắng người của thiên giới.
"Khốn kiếp! Bọn cẩu tặc thiên giới ngày càng ép người quá đáng, lần này bản tôn thề sẽ giết hết bọn chúng không chừa một tên. Ta sẽ dùng máu của chúng thay rượu mang cho các ngươi uống, dùng thi thể của chúng quẳng vào rừng cho dã lang ăn."
Vưu Kì thấy vậy liền can ngăn, nói:"xin ma tôn hãy nguôi giận! Người của thiên giới không phải muốn đánh là dễ, nghe nói con gái của Hi Hàm đế quân không phải là một người tầm thường, bọn thần quan võ trên thiên giới cũng không phải là đối thủ của cô ta, chuyện này chúng ta phải nên tính kế lâu dài thì hơn."
Xích Thiên Huyền tức giận trả lời:"ngươi là đang sợ chúng ta không đánh nổi bọn người thiên giới sao? Ngươi mặc cho bọn chúng sỉ nhục chúng ta như vậy sao? Chẳng qua chỉ là một ả nữ nhân nhỏ bé thôi mà, có gì ghê gớm? Uổng công khi xưa phụ quân ta tin tưởng ngươi nhất, ông ấy đâu ngờ được thật ra ngươi chính là một kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết, chẳng được tích sự gì."
Vưu Kì nghe hắn nói vậy rất tức giận, nhưng đành phải nhịn nhục kiềm chế lại cơn giận của mình.
Tử Kiến nhịn không được cũng đứng ra nói:"Vưu Kì nói phải! Xin ma tôn hãy nhẫn nhịn, Hàn ma quân đã hứa với chúng ta sau khi có được nguyên thần sẽ giúp chúng ta san bằng thiên giới, thuộc hạ tin rằng nếu có Hàn ma quân ra tay yểm trợ thì chúng ta sẽ đỡ bớt phần nào sức lực."
Xích Thiên Huyền khinh bỉ, trả lời:"hứ! Đợi hắn có được nguyên thần thì sớm muộn gì ta cũng bị bọn người thiên giới này làm cho tức chết. Ý ta đã quyết! Ba ngày sau sẽ đánh úp lên thiên giới, các ngươi không cần phải nhiều lời"
Vưu Kì và Tử Kiến nghe hắn nói vậy cũng đành bất lực cúi mình tuân mệnh.
Một đêm trăng thanh gió mát tại ma vực, Vưu Kì và Tử Kiến cùng nhau ngồi uống rượu tâm sự.
Tử Kiến thở dài nói:"xem ra lần này phải đánh thật rồi."
Vưu Kì trả lời:"chịu thôi! Ta và huynh đã dốc lòng khuyên ngăn cái tên thất phu Xích Thiên Huyền nhiều lần rồi nhưng hắn có chịu nghe đâu. Nếu không phải vì trả ơn Xích lão ma tôn thì ta đã sớm băm hắn ra làm trăm mảnh rồi."
Tử Kiến cầm ly rượu lên uống cạn, tán thành nói:"đúng! Nếu không phải vì Xích lão ma tôn thì ta còn lâu mới để cho hắn lên đầu ta ngồi lâu như vậy, thật là khó chịu."
Vưu Kì cầm bình rượu lên nốc một hơi rồi nói:"đành liều một phen vậy, nếu lần này ta có chết thì cũng coi như là số mệnh của ta, chết rồi coi như cũng trả được nợ cho Xích lão ma tôn đã nuôi dưỡng...như vậy cũng tốt!"
Tử Kiến mặt không vui nhìn hắn trả lời:"huynh xem miệng huynh toàn nói ra những lời xui xẻo, tốt nhất là huynh nên im miệng lại đi đừng nói gì hết, mắc công ta lại ngứa tay đấm cho huynh một phát...trận này chắc chắn sẽ thắng thôi."
Vưu Kì cười mỉm nhìn hắn nói:"được được! huynh bảo ta im thì ta đành im vậy."