Chương 50: Bùi Dịch

"Thằng nhóc này thật sự rất quá đáng." Khi nói chuyện, giọng nam có chút quen thuộc xen lẫn vài phần hương vị vui sướng khi người gặp họa: "Nó cùng với mấy thằng ranh nhà họ Trình, nhà họ Hướng kia quậy tung trời ở Pháp, chọc giận ông già. Sau khi nhốt mấy ngày, giáo dục không thành công, liền ném vào quân đội để giúp cải tạo lại.”

Giang Sắt cầm nước trong túi xách ở trong góc ra, còn chưa kịp uống, đã nghe được lời này.

Khó trách cô thấy giọng nói này có chút quen tai, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy một người đàn ông mặc quân phục đứng cách đó không xa đang nói chuyện với huấn luyện viên.

Giang Sắt nhận ra kia là Bùi Tấn Dương, là con trai của ông nội Bùi. Trước đây, khi cô đến nhà họ Bùi cũng thường xuyên gặp qua, chẳng qua không cùng thế hệ, cho nên cũng không quen thuộc, là chú ba của Bùi Dịch.

Đứng bên cạnh bậc cha chú của nhà họ Bùi, Bùi Dịch cũng mặc một thân quân phục, cậu mặt lạnh, hai tay đút trong túi quần, giày quân đội dưới chân vẫn còn đang đá đá thao trường.

Cậu vẫn như vậy, giữ nguyên một mái tóc vàng óng, mỗi một sợi tóc đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, vì mái tóc này mà đã khiến cho ông nội Bùi mấy lần nổi trận lôi đình, nhưng bất luận có như thế nào cậu cũng không chịu nhuộm lại màu đen.

"Nghiêm túc một chút!" Thái độ này của cậu thoáng cái đã khiến Bùi Tấn Dương đen mặt, không nhịn được mà quát một câu: "Ông nội lần này cũng nói anh thật sự rất quá đáng, còn không biết sửa chữa lỗi lầm!”

Cậu cúi thấp đầu, lười biếng nói:

"Cháu không sai."

Giang Sắt chưa từng nghĩ rằng, sau khi sống lại cô sẽ gặp lại Bùi Dịch nhanh như vậy, còn dùng phương thức như vậy mà gặp được.

Nếu như là trước kia, cậu thấy mình đã sớm vui vẻ nhảy dựng lên mà tiến lại gần.

Nhưng lúc này hai người cách nhau rất gần, cô cầm bình nước đứng cách cậu không đến năm mét, nhưng cậu lại cúi đầu, khóe mắt đến liếc nhìn cô cũng không có.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn ngào, rồi lại nói không ra đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp.

"Sao anh lại không sai?"

Bùi Tấn Dương có chút nổi giận, muốn duỗi chân ra đạp cậu, nhưng lại sợ sau khi quay đầu, lại bị thằng nhóc này mách lẻo, vì vậy chân kia vừa nhấc lên lại buông xuống.

"Anh mỗi ngày đều chạy tới nhà họ Trình, đánh cháu nhà bác Trình đến gào khóc thảm thiết, người lớn nhà người ta cũng tới cửa kiện cáo rồi!" Ông trừng mắt, rồi lại chỉ chỉ tóc Bùi Dịch: "Còn có, tóc này của anh là xảy ra chuyện gì? Đây là quân đội, nơi này là trong quân!”

Bùi Dịch mặc một thân quân phục ngược lại cũng ra hình ra dáng. Cậu kế thừa ưu điểm cao lớn của nhà họ Bùi, nhưng dáng vẻ lại giống mẹ, ánh mắt nhỏ dài, nhưng thần sắc có vẻ hơi uể oải. Một thân quân trang mặc trên người cậu, ngược lại trông rất phong độ và rạng ngời giống như là đang mặc quần áo thời trang vậy.

"Thằng nhóc Trình Nho Ninh kia." Cậu vừa nghe bùi Tấn Dương nói như vậy, thì định nhảy dựng lên, lại bị Bùi Tấn Dương ấn chặt: "Lúc trước chính là cậu ta đề ra ý kiến quỷ quái đó, để cho cháu đi Pháp giải sầu, nếu như không phải vậy, thì sau khi trở về Phùng Nam có thể không để ý đến cháu không hả?”

Cậu vừa nhắc tới Trình Nho Ninh, thì giống như tức giận không có chỗ phát tiết, nói chuyện cũng là nghiến răng nghiến lợi.

Giang Sắt cách mấy người cũng không xa, lời Bùi Dịch nói cô đương nhiên cũng nghe vào trong tai.

Trình Nho Ninh mà Bùi Dịch nhắc tới, cô dĩ nhiên cũng biết, là một người trong đám bạn bè ăn chơi lớn lên từ nhỏ của Bùi Dịch, một đám người chơi với nhau có vẻ thân thiết như vậy, không nghĩ tới lại đánh nhau, trong miệng Bùi Dịch còn nhắc tới tên của cô.

Cô theo bản năng xoay bình nước trong tay hai vòng, cố gắng trấn định.

Bùi Tấn Dương đứng ở một bên nhạy bén ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khóa chặt Bùi Dịch.

Thằng nhóc này vóc người cao lớn, lại quanh năm đánh nhau sức lực không vừa. Vừa nãy nổi giận lên đến mức Bùi Tấn Dương cũng suýt không kiềm chế được, phí bao sức lực mới kéo được cậu:

"Anh một ngày tâm tình không tốt thì liền chạy đến nhà họ Trình đánh cháu nhà người ta, đánh đến mặt mũi bầm dập. Người trong nhà dạy anh chút bản lĩnh này, anh liền dùng hết vào đây hả?" Bùi Tấn Dương nói hai câu, lại dừng lại thở hổn hển: "Bác Trình nhà người ta cũng đã gọi điện đến nhà kiện cáo rồi, gương mặt già của ông nội anh cũng bị anh làm cho mất hết mặt mũi!”

Nếu không có chuyện lần này, thì ông nội Bùi cũng không đến mức nổi giận mà giao đứa cháu cưng này vào tay con trai, để cho ông xách đến trong quân đội ở lại một thời gian.

Bùi Dịch giãy giụa hai cái, Bùi Tấn Dương suýt nữa không kiềm chế được cậu, mệt đến thở hồng hộc.

Trước mặt chiến hữu bị chê cười, ông cũng hơi bực mình, cuối cùng bất chấp tất cả, duỗi chân đạp Bùi Dịch một cái:

"Thành thật một chút, để cho người ta chê cười!"

Bùi Dịch bị ông đá một cái, cũng không đau không ngứa, giống như chẳng có hề hấn gì, lại mím chặt miệng không chịu nhận sai, nhìn thấy bộ dạng này của cậu lại khiến Bùi Tấn Dương nghiến răng nghiến lợi.

"Anh Lưu, đây là huấn luyện quân sự sao?"

Dạy dỗ con cháu xong, Bùi Tấn Dương buông Bùi Dịch ra, búng búng quần áo, cười hỏi huấn luyện viên một tiếng.

Huấn luyện viên Lưu xuất thân bình thường, nhưng bằng vào bản lĩnh bản thân, thật sự chen vào trong quân đội đóng quân ở thủ đô.

Ông ta mơ hồ biết Bùi Tấn Dương có xuất thân lai lịch bất phàm, bình thường cũng có quan hệ tốt với Bùi Tấn Dương. Lúc này thấy Bùi Tấn Dương dẫn người đến, lại nói rõ là tròng mắt của người lớn trong nhà, lại nhìn đầu Bùi Dịch một màu vàng chóe, nhưng một đường đi vào lại không có người kiểm tra, đương nhiên trong lòng cũng hiểu rõ.

Chuyện hai chú cháu này náo loạn vừa nãy, ông ta cũng giả vờ không để ý đến. Lúc này Bùi Tấn Dương vừa hỏi, anh ta quay đầu lại:

"Tân sinh viên của Học viện Đệ Nhất năm nay."

Trên thao trường còn có mười mấy sinh viên đang cắn chặt răng cố hết sức kéo lê bước chân nặng trịch, tập tễnh chạy xung quanh thao trường.

Huấn luyện viên Lưu lại không hề thông cảm, lớn tiếng quát mắng:

"Chạy nhanh một chút, trong vòng năm phút, nếu không chạy xong năm vòng, thì lại thêm hai vòng nữa!"

Một câu nói ra, người rơi ở phía cuối mọi người phát ra tiếng kêu rên.

Bùi Tấn Dương nhìn Giang Sắt một cái. Lúc trước Bùi Dịch nhắc tới Phùng Nam, ông đương nhiên biết nhược điểm của Bùi Dịch nằm ở nơi nào, không chạm vào nghịch lân của cậu, cố ý không đề cập tới.

Nhưng ông lại chú ý tới, khi Bùi Dịch nhắc tới Phùng Nam, Giang Sắt đứng ở không xa vẻ mặt có chút không thích hợp.

Tuy nói, rất nhanh vẻ mặt Giang Sắt đã trấn định lại, nhưng Bùi Tấn Dương vẫn híp mắt, chỉ chỉ Giang Sắt:

"Anh Lưu, đó là ai?"

Huấn luyện viên Lưu quay đầu thuận theo tầm mắt của ông nhìn lại, thì thấy Giang Sắt.

Trong nhóm tân sinh viên năm nay, Giang Sắt là người bắt mắt nhất.

Cô lớn lên xinh đẹp, ngoại trừ nam sinh mới tới tham gia huấn luyện quân sự ra, còn có một ít binh lính trong quân đều âm thầm muốn hỏi thăm tên cô.

Huấn luyện viên Lưu đã lớn tuổi, cũng chỉ cảm thấy Giang Sắt thật sự đẹp mắt, không có tâm tư giống người trẻ tuổi, nhưng ngay từ đầu ấn tượng của ông ta đối với Giang Sắt cũng không tốt lắm.

Trước kia ông ta cũng từng làm huấn luyện viên quân sự mấy lần, càng là nữ sinh xinh đẹp, thì hầu hết đều rất yếu ớt.

Nhưng ngoài dự liệu của huấn luyện viên Lưu, mỗi lần huấn luyện không ít nam sinh đều kêu khổ không ngừng, nhưng tính cách của cô gái xinh đẹp này lại rất cứng cỏi.

Ông ta giao phó nhậm vụ, cô luôn cắn chặt răng, mặc kệ có thể hoàn thành hay không, cũng rất ít khi lùi bước.

Giống như vừa rồi ông ta yêu cầu tân sinh viên chạy năm vòng quanh thao trường, các cô gái khác đều sẽ vây quanh ông ta cầu tình, nhưng duy chỉ có cô không nói một tiếng làm động tác chuẩn bị.

Mấy ngày qua, huấn luyện viên Lưu quả thật nhìn Giang Sắt với một cái nhìn khác, lớn lên xinh đẹp, còn không kiêu ngạo, quan trọng nhất là tính cách ngoài dự liệu hợp với tính tình của ông ta.