Lời nói của Vu Tiểu Chu khiến cho Tào Sương và Trần Vũ Vi tò mò, còn Giang Sắt lại ngẩn người. Cô nhớ tới vài người bạn có quan hệ thân thiết với ông nội Phùng Trung Lương trước kia, con cháu trong nhà xác thực làm trong quân đội ở Đế Đô. Nhà họ Bùi cũng có con cháu ở trong quân đội, không biết lần này có thể trùng hợp gặp phải hay không. Tin tức Vu Tiểu Chu biết được cũng không nhiều, Giang Sắt có chút hoảng hốt, cô giải thích qua một ít tin tức mình tra được trên mạng.
Nhưng nhắc tới huấn luyện quân sự, thực ra Giang Sắt có hơi sợ.
Trước kia tuy rằng cô tốt nghiệp Học viện Đệ Nhất, nhưng bởi vì nhà có quan hệ, nên cô cũng không phải chịu qua khổ cực của huấn luyện quân sự.
Hiện giờ mới cuối tháng tám, nắng vẫn rất gắt, tuy không biết tập huấn có những hạng mục gì, nhưng từ biểu tình vừa rồi của mấy cô gái, thì hiển nhiên không phải là một chuyện tốt lành gì.
Nếu cô đã tạm định ra tương lai mình muốn vào giới giải trí, thì dù thế nào cũng phải bảo dưỡng tốt gương mặt này, để tránh việc sau khi tham gia huấn luyện quân sự, thì cả người đều bị rám nắng.
Nghĩ đến đây, Giang Sắt nhìn mấy cô gái một cái:
"Mấy cậu còn có đồ gì cần mua không?"
Mấy người đều khẽ gật đầu, nhìn thoáng đồ trên tay một cái, một bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.
Cô chú ý đến biển chỉ dẫn ở đầu đường Kiến Tây Đông phía trước, hình như có Tòa nhà thương mại Đế Đô Thế Kỷ, là một trung tâm mua sắm rất lớn.
"Cậu có chuyện gì không?" Tào Sương hỏi Giang Sắt một tiếng, Giang Sắt liền khẽ gật đầu: "Mình muốn qua trung tâm mua sắm ở bên kia dạo một chút.”
Cô chỉ chỉ phương hướng Tòa nhà thương mại Thế kỷ, trên mặt mấy thiếu nữ liền lộ ra vẻ do dự.
Ngoại trừ Giang Sắt ra, trong ba cô nương Vu Tiểu Chu là người Đế Đô, điều kiện gia đình tương đối tốt.
Nhưng gia đình có tiền đi chăng nữa, thì tiền sinh hoạt hàng tháng mà cha mẹ cho cũng là một số cố định.
Hầu hết hàng hóa có thể vào trung tâm mua sắm đều là hàng hiệu, quần áo, đồ trang sức chất lượng mặc dù tốt hơn rất nhiều, nhưng giá cả cũng rất đắt. Mấy người lúc trước đi dạo phố đã tiêu mất mấy trăm tệ, vừa nghe Giang sắt muốn đi dạo trung tâm mua sắm, thì mấy cô gái đều do dự, muốn đi nhưng lại sợ tiền không đủ tiêu.
"Giang Sắt, cậu muốn mua đồ gì sao?"
Vu Tiểu Chu hỏi một tiếng, Giang Sắt cũng không giấu giếm: "Mình muốn mua chút kem chống nắng và mỹ phẩm dưỡng da." Nói xong lời này, cô lại bổ sung thêm: "Để dùng vào lúc tham gia huấn luyện quân sự.”
Mấy cô gái lúc trước cũng không nghĩ tới chuyện này, vừa nghe Giang Sắt nhắc nhở, thì đều muốn đi dạo trung tâm mua sắm.
Sau khi nộp học phí, Giang Sắt vẫn còn dư lại rất nhiều tiền, nên cô cũng không bạc đãi chính mình khi lựa mỹ phẩm dưỡng da.
Cô chọn một thương hiệu nổi tiếng của Pháp chiết xuất hoàn toàn từ thực vật, kem chống nắng giá không hề rẻ đối với sinh viên bình thường, nhưng cũng may Giang Sắt tuổi còn nhỏ, có làn da tốt, dùng đồ cũng không quá phức tạp. Sau khi chọn sản phẩm chăm sóc da đơn giản, tổng cộng chi ra hơn sáu nghìn nhân dân tệ, còn các cô gái khác thì mỹ phẩm rẻ hơn.
Lần đầu tiên ở ký túc xá, Giang Sắt vốn còn tưởng rằng mình sẽ có chút không quen, nhưng nào ngờ sau khi sống ở nhà họ Đỗ một thời gian, thì lại cảm thấy ký túc xá khá tốt. Mấy cô gái ban ngày thì hưng phấn đến đại học báo danh, cộng thêm đi dạo cả buổi vào lúc chạng vạng tối, nên đã sớm mệt mỏi, vừa đặt đầu đã ngủ say.
Hai ngày sau, trường tổ chức huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất. Mọi người thu dọn hành lý, lên xe đến căn cứ huấn luyện quân sự.
Sân bãi huấn luyện quân sự của Học viện Đệ Nhất nằm ở bên cạnh căn cứ lực lượng vũ trang Đế Đô, hầu hết huấn luyện viên đều là người của các lực lượng vũ trang.
Giang Sắt trước kia chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, nên trong lòng cũng có chút lo lắng. Đến căn cứ huấn luyện quân sự, trước tiên là phân chia phòng ngủ, đã có quản lý ký túc xá đến phát một số điều cần chú ý trong thời gian huấn luyện quân sự.
Người phát danh sách là một sinh viên trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri, trên môi có một vòng lông tơ dài, nhìn còn nhỏ tuổi, vừa thấy Giang Sắt thì có chút không thể dời bước, đứng ở trong ký túc xá tán gẫu cùng với mấy cô gái, ánh mắt vô tình hay cố ý thì đều luôn rơi lên người Giang Sắt.
"Trong thời gian huấn luyện quân sự, trời nắng gắt, mấy em nhất định phải chống nắng thật tốt. Nước hoa, dầu cù là, phấn rôm, mấy em có mang theo không?"
Tuy cậu ta là hỏi mấy người Vu Tiểu Chu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Sắt.
Giang Sắt đang chuyền đồ trong vali của mình ra ngoài. Cô thích chuẩn bị trước mọi thứ, bởi vậy ngay từ lúc bắt đầu đợt huấn luyện quân sự, cô đã hỏi thăm những đồ cần thiết cho đợt tập huấn này.
Lúc này đây, ngoài mỹ phẩm dưỡng da và đồ chống nắng ra, thì các loại thuốc cũng được cô chuẩn bị tương đối đầy đủ.
Ngược lại mấy cô gái còn lại có chút hoảng hốt, càng nghe người này nói đến những thứ cần mang theo, thì lại càng hoang mang lo sợ, có người quên mang cái này, có người lại quên mang cái kia.
Thấy Giang Sắt không lên tiếng, thiếu niên có chút buồn bực cúi đầu, lại nghe nói mấy cô gái không mang theo đồ, cậu ta liền hợp tình hợp lý nói:
"Nếu mấy em không mang theo, thì có thể tìm anh mua giúp, phí chạy vặt chỉ cần năm mươi là đủ rồi, còn những thứ khác sẽ không lấy thêm một xu tiền nào.”
Lời này khiến mấy cô gái đồng thanh hờn mát. Sau khi náo loạn một hồi thì có người đến thúc giục, lúc này thiếu niên mới có chút tiếc nuối đi ra ngoài.
Mặc dù nói trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng khi huấn luyện quân sự chân chính bắt đầu, Giang Sắt vẫn nếm đủ.
Mặt trời chói chang, cô cảm thấy mình giống như một miếng thịt được đặt trên bếp than, "xèo xèo" tiết ra mỡ.
May mà bên trong đồng phục rằn ri, cô có mặc một chiếc áo thun cũ 100% cotton, thấm hút mồ hôi trên người, nhưng một ngày trôi qua, ngay cả cô cũng không chịu nổi mùi trên người mình.
Đợt huấn luyện quân sự sẽ kéo dài từ cuối tháng tám đến đầu tháng chín. Mới ngày đầu tiên, mà khi mấy nữ sinh trở về ký túc xá, thì đều ngã vật xuống giường, kêu rên thảm thiết: "Sắp chết rồi.”
Cũng may Giang Sắt chống nắng tốt, nên sau sáu ngày huấn luyện quân sự cô cũng không bị rám nắng.
Huấn luyện viên là một người họ Lưu, khoảng ba mươi tuổi, thập phần nghiêm khắc, ngày nào cũng huấn luyện sinh viên dưới tay đến mức không ngừng kêu khổ.
Buổi sáng sắp xếp cho một đám người chạy năm vòng quanh thao trường, lại quy định mười người cuối cùng lại phải chạy thêm ba vòng, người nào chạy xong trước thì được nghỉ ngơi trước.
Thao trường căn cứ huấn luyện quân sự rộng mênh mông bát ngát, vừa nghe phải chạy năm vòng, hơn nữa mười người cuối cùng còn bị phạt, thì một đám người đều liều chết xin tha.
Tuy nhiên, Giang Sắt đã sớm hiểu rõ tính cách của vị huấn luyện viên này trong mấy ngày ở chung cùng nhau. Sau khi chuẩn bị xong, cô liền nghe thấy tiếng còi vang lên.
Không ít bạn học sợ rơi vào cuối cùng, nên vừa nghe thấy tiếng còi vang lên đã vọt ra ngoài.
Giang Sắt cũng không sốt ruột, nếu ban đầu chạy quá nhanh, thì sẽ khó kéo dài, về sau rất nhanh sẽ mất sức.
Quả nhiên, sau khi chạy hai vòng, tốc độ của người chạy nhanh trước đó liền chậm lại, ngược lại Giang Sắt vẫn duy trì tốc độ trung bình, chạy ở phía trước.
Thật ra cô cũng đang nghiến răng chịu đựng, sau khi chạy bốn vòng đã miệng đắng lưỡi khô, mắt hoa cả lên, nhưng kiên trì đến vòng thứ năm, huấn luyện viên thổi còi, ra dấu cho bạn học đến trước đi nghỉ ngơi.
Một đống sinh viên chạy trước đã sớm không nhịn được nữa, lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
Giang Sắt ngừng lại, đi hai bước, cho dù tâm hoảng ý loạn cũng không lập tức ngồi xuống.
"Anh Lưu." Có người hướng về phía bên này hô lên, Giang Sắt mơ hồ cảm thấy giọng nói có chút quen tai, nhưng cũng không quay đầu.
Không lâu sau có tiếng bước chân chạy về phía này, sau khi hàn huyên với huấn luyện viên hai câu. Huấn luyện viên Lưu hỏi ý định của người tới, thì giọng nam kia đáp: "Tôi dẫn tròng mắt [1] của ông già nhà tôi qua chào hỏi.”