Có lẽ đã lâu không nhìn thấy con gái tranh luận với mình như vậy, Chu Huệ cắn cắn môi trên, có chút không hiểu vì sao con gái mà lại nổi giận như vậy.
Trong phòng, Đỗ Hồng Hồng thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra ngoài, vẻ mặt mang theo vài phần chột dạ.
Giang Sắt nhớ tới, lần trước khi giáo viên chủ nhiệm xác nhận nguyện vọng với cô, lúc đó cô rõ ràng đã yêu cầu thư thông báo sẽ để lại trường học, sao lúc này lại xuất hiện ở nhà họ Đỗ?
"Sao cái này lại ở trong nhà?"
Chu Huệ thở dài: "Trước đó trường học có gọi điện thoại cho dượng Đỗ, thông báo cho con đến trường nhận, nhưng buổi chiều trong lớp con có một bạn học trở về trường, nên đã thuận tiện mang về cho.”
Kỳ thật điện thoại đã gọi được mấy ngày, nhưng Đỗ Xương Quần cũng không để ý tới, kết quả hôm nay trong lớp Giang Sắt có người thuận đường mang về cho cô.
Giang Sắt lúc này mới nhớ tới số điện thoại mà giáo viên chủ nhiệm lưu vẫn là nhà họ Đỗ, sau khi cô mua điện thoại di động đã quên để lại số điện thoại di động của mình cho trường học.
Gần đây vì bận quay phim, nên đã gác chuyện này lại.
Chu Huệ nhìn sắc mặt con gái, lại khuyên:
"Dượng Đỗ con cũng chưa từng học đại học, nhưng hiện giờ không phải cũng sống rất tốt, còn thành gia lập nghiệp đấy thôi?" Bà cũng không đề cập đến chuyện ai đã ném thư thông báo: "Huống chi con ngay cả bản thân cũng không nuôi được, bây giờ vẫn còn ở nhà họ Đỗ, con lấy cái gì để đóng học phí?”
Giang Sắt im lặng một hồi, hạ quyết tâm:
"Ngày mai con sẽ ra ngoài tìm phòng, tạm thời dọn ra ngoài." Còn khoảng một tháng nữa là khai giảng, trong thẻ ngân hàng của cô có một vạn năm, còn có hơn ban vạn tiền thù lao đoàn làm phim chưa quyết toán. Lúc trước khi ký hợp đồng với đoàn làm phim, có nói sau khi phim đóng máy là có thể thanh toán.
Đoàn làm phim "Biến giả thành thật" vừa mới bắt đầu quay không lâu, nhưng bộ phim của Triệu Nhượng đã gần kết thúc, cuối tháng tám là có thể lấy tiền.
Nhà họ Đỗ ở thực sự không tiện. Nếu tháng tám, Giang Sắt muốn thử vai, sẽ đi sớm về khuya, như vậy nếu vẫn ở nhà họ Đỗ thì cũng không tiện.
Chu Huệ hoảng sợ, nhìn vẻ mặt con gái cũng không giống như đang nói đùa, vốn muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng cuối cùng lại nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng gần đây của Đỗ Xương Quần, thì lập tức không nói ra được bất cứ lời níu giữ nào cả.
Sau khi cô quyết định, thì cũng không dây dưa dài dòng, ngày hôm sau đã thức dậy sớm.
Bởi vì chuyện thông báo ngày hôm qua, nên vẻ mặt Chu Huệ khi nhìn cô còn có chút xấu hổ, cũng không có chào hỏi với cô.
Nếu đã quyết định thuê phòng, Giang Sắt đương nhiên sẽ không xem xét về những phòng xung quanh nhà họ Đỗ.
Có rất nhiều quảng cáo nhỏ được dán xung quanh đây, nhưng hầu hết các phòng ốc rộng thì đều nằm trong những ngôi nhà có tuổi đời vài chục năm, việc ra vào cũng không thuận tiện.
Huống chi khu dân cư này không có quản lý, nếu về nhà quá trễ vào buổi tối thì cũng không được an toàn cho lắm. Dù sao cũng phải tốn tiền, cô dứt khoát tìm một người môi giới, ước tính để lại bảy tám ngàn làm học phí, còn tiền thuê nhà dự kiến khoảng trên dưới bảy ngàn.
Cô yêu cầu cũng không nhiều. Với tình huống trước mắt, nếu muốn khôi phục chất lượng sinh hoạt như trước kia của Phùng Nam thì dĩ nhiên là không có khả năng, nhưng cô yêu cầu cư xá [1] có hoàn cảnh an toàn, có quản lý tòa nhà.
[1] khu nhà tập thể
Về phần vị trí, bởi vì Giang Sắt không có nhiều tiền, nên khu vực trung tâm thành phố đương nhiên là không cần nghĩ tới.
Người môi giới căn cứ theo yêu cầu của cô, cũng tìm được một cư xá.
Là do Xí nghiệp bất động sản Vân Phong nổi tiếng trong nước đầu tư xây dựng, khu cư xá này cơ bản đều là loại hộ nhỏ, phần lớn là người khác mua để đầu tư, sau khi trang trí đơn giản thì đem cho thuê.
Người môi giới dẫn Giang Sắt đi xem phòng, căn nhà này nằm ở tầng mười một, diện tích cũng không lớn, khoảng chừng hai mươi mét vuông, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ [2].
[2] nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi
Bên trong có toa-lét, nhà bếp, chủ nhà cũng sắm sửa đồ nội thất cho phù hợp.
Giường được kê dựa vào cửa sổ lồi, phía trên cửa sổ lồi có lắp đặt giá có thể phơi quần áo, bên cạnh giường có đặt sô-pha nhỏ.
Mặc dù trong phòng không có TV, nhưng chủ nhà lại chuyển một cái máy tính cũ tới.
"Chủ nhà vội vàng muốn cho thuê phòng, nên mặc dù phòng nhỏ, nhưng cư xá cách ga tàu điện ngầm cũng không xa, bởi vì cư xá mới sửa chữa, cho nên tỷ lệ thuê nhà cũng không cao, quản lý tòa nhà cũng rất có trách nhiệm, phù hợp với yêu cầu của cô về độ yên tĩnh nữa. Hơn nữa nhà cửa đã được trang trí, cô chỉ cần mang theo túi xách là có thể vào ở." Người môi giới là một người đàn ông trẻ tuổi để đầu đinh, khi nói chuyện với Giang Sắt có chút ngượng ngùng, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt của cô:
"Hoàn cảnh của cư xá, cô cũng đã xem qua, tôi vừa mới liên hệ với chủ nhà, chỉ cần cô bằng lòng ký hợp đồng, thì chủ nhà đồng ý tiền thuê nhà tạm thời cô chỉ cần trả một tháng, tiền đặt cọc cũng có thể để lùi một thời gian mới nộp." Anh ta chỉ vào máy tính trong phòng: "Mạng trong nhà cũng đã được kết nối, nếu cô muốn sử dụng, cứ gọi điện thoại là được.”
Sau khi ngay cả tình hình cũng giới thiệu xong xuôi, thì người môi giới cuối cùng cũng không thể nhịn được:
"Xin hỏi cô có phải là minh tinh hay không?"
Giang Sắt cười cười, không trả lời câu hỏi này của anh ta.
Căn phòng này so với phòng nhà họ Đỗ mà cô ở, thì quả thật tốt hơn nhiều.
Mặc dù nói một tháng tiền thuê nhà phải hai ngàn năm, nhưng có lẽ vì sau khi trang trí nhà cửa xong còn chưa kịp cho thuê, cho nên nhìn qua vô cùng sạch sẽ thoải mái.
Cửa sổ vừa mở ra, gió liền thổi vào, mặc dù các tòa nhà cách nhau không xa, nhưng Giang Sắt suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ký hợp đồng.
Chủ nhà yêu cầu thuê ít nhất nửa năm, dưới sự đàm phán của người môi giới, cô có thể trả trước một tháng tiền nhà, sau tháng tám sẽ bù nốt phần còn lại và tiền đặt cọc.
Nhưng cho dù là như vậy, thì phí môi giới và tiền thuê nhà vẫn tốn mất một phần ba số dư tiền gửi hiện tại của Giang Sắt.
Sau khi quẹt thẻ xong, số tiền trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại một vạn tệ.
Mặc dù tốn tiền, nhưng ít nhất sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Đỗ thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù là vì kiếm được một hợp đồng phim mới, mà phải đi sớm về muộn, thì cũng không đến mức liên tục không thể vào được cửa nhà.
Giang Sắt an ủi mình, "Bức thư tình thứ chín mươi chín" chắc cũng sắp đóng máy rồi, vì vậy chắc hẳn rất nhanh sẽ lấy được thù lao phim. Nghĩ như vậy, thì khi nhìn tin nhắn báo số dư trong điện thoại di động, Giang Sắt mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi mọi việc xong xuôi, thì cũng đã hơn ba giờ chiều, cô chuẩn bị về nhà họ Đỗ thu thập đồ đạc để dọn vào ở.
Đồ của cô cũng không nhiều, ngoại trừ mấy bộ quần áo thay đổi, thì còn lại là một ít áp-phích, trang sức và một ít dây đeo bằng hạt các loại mà nữ sinh hay mua.
Mấy thứ này là do nguyên thân Giang Sắt mua, cô nàng cũng chẳng có nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy những thứ mua được cũng không tốt lắm. Tất cả đều được cô nàng cất vào trong một cái hộp, đặt ở bên cạnh đầu giường.
Sau khi Giang Sắt sống lại, cũng không có đụng vào mấy thứ này. Lúc chuyển nhà cô hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gói toàn bộ những thứ này vào.
Lúc cô mang đồ rời đi, Chu Huệ đang ở bên ngoài nói chuyện với hàng xóm, khi nhìn thấy Giang Sắt đi ra, hàng xóm cười chào hỏi:
"Sắt Sắt đi ra ngoài à?"
Giang Sắt gật đầu, ánh mắt Chu Huệ dạo một vòng trên túi xách trong tay cô, cuối cùng cúi đầu xuống.
Tiền thuê phòng đã trả xong, Giang Sắt nhìn thoáng qua máy tính bày trong phòng, do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại để mở mạng.
Từ khi sống lại đến nay, cô giống như bị cô lập với thế giới bên ngoài, dùng điện thoại di động đều là kiểu dáng cũ nhất. Đã lâu cô không lên mạng, một vài tin tức mới cũng là thỉnh thoảng nghe người khác nhắc tới một chút.
Cô cũng muốn lên mạng tìm hiểu xem Công ty Thực Nghiệp Trung Nam nhà họ Phùng có động thái gì mới hay không.