"Tôi họ Quách, đây là danh thiếp của tôi." Người phụ nữ lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách, đưa cho Giang Sắt:
"Là trợ lý của ngài Chapman."
Giang Sắt nhận danh thiếp, mặt trên viết hai chữ 'Quách Quỳnh', ngoài ra cũng chỉ là một dãy số điện thoại di động mà thôi.
Nhưng cô ấy có nhắc đến 'Chapman', người này Giang Sắt lại biết, là họ của Tổng giám đốc đàn dương cầm khu vực Hoa Hạ.
Chỉ là trước kia tuy rằng Phùng Nam biết tên của vị phụ trách khu vực Hoa Hạ này, nhưng chưa từng quen biết. Cô nhìn danh thiếp, suy đoán lý do Quách Quỳnh ngăn cô lại.
"Ngài còn chưa ký hợp đồng với công ty quản lý chứ?"
Người phụ nữ này tuy tuổi còn trẻ nhưng đã nắm giữ chức vụ quan trọng, nở nụ cười vươn tay về phía Giang Sắt:
"Hôm nay tôi đã xem cảnh quay ngài đóng, cảm thấy rất xứng với đàn dương cầm của chúng tôi."
Ý tứ trong lời nói của cô ấy khiến trong lòng Giang Sắt khẽ động, bắt tay với cô ấy.
"Theo như tôi được biết, Steinway chưa từng mời bất kỳ ngôi sao và người phát ngôn nào để làm người đại diện cho đàn dương cầm."
Quách Quỳnh mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy. Đó là bởi vì vì chúng tôi vẫn luôn tận sức để Steinway đại diện cho âm nhạc, mà không phải đại diện cho một người cụ thể nào đó. Bất luận là nghệ sĩ dương cầm hay là người làm nông, khi ngồi trước đàn dương cầm nhà chúng tôi, thì có nghĩa là họ sẽ được liên kết với âm nhạc hoàn hảo và thanh lịch nhất trên thế giới."
Huống chi đàn dương cầm của Steinway nổi tiếng toàn cầu, căn bản không cần người đại diện.
"Thế nhưng Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, đó là mọi chuyện đều có thể xảy ra." Quách Quỳnh buông tay, đánh giá Giang Sắt một cái: "Khí chất của ngài cao nhã, cảnh tượng đánh đàn cũng rất đẹp.”
Giang Sắt trước mắt có khí chất đặc biệt, bất luận là trước khi tạo hình hay là sau khi tạo hình, cho dù là người soi mói, cũng không thể tìm ra khuyết điểm đối với khuôn mặt xinh đẹp này của cô.
Khi nhìn gần càng có thể trực tiếp cảm nhận được điểm này, khóe mắt cô hơi nhướng lên, lúc chuyên chú nhìn người khác, mang theo vài phần quyến rũ, nhưng khí chất của cô vừa trong trẻo lại lạnh lùng, vừa hợp để hóa vẻ quyến rũ này thành điểm hấp dẫn, ngay cả phụ nữ khi đối mặt với cô dường như cũng sẽ bị cô hấp dẫn.
"Ngài xem có tiện lưu lại số điện thoại không?"
Quách Quỳnh cầm túi xách, mỉm cười hỏi một tiếng.
Giang Sắt đương nhiên sẽ không từ chối cơ hội tốt đưa tới cửa này, đàn dương cầm của Steinway chưa bao giờ cần người đại diện, luôn luôn có địa vị đặc biệt trong giới dương cầm.
Cho dù là trong lòng Giang Sắt đối với giới giải trí cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhưng cơ hội này khác biệt. Tuy Quách Quỳnh chỉ đưa ra một cơ hội mơ hồ, nhưng Giang Sắt vẫn hi vọng có thể nắm bắt được.
Cô trao đổi số điện thoại với Quách Quỳnh, cất danh thiếp Quách Quỳnh lại, rồi mới tạm biệt cô ấy.
Khi Giang Sắt rời khỏi trung tâm mua sắm, thì Thôi Hưng và Triệu Nhượng cũng vừa vặn nói chuyện xong.
Thiết bị của đoàn làm phim đã được dọn dẹp gần xong, đang cùng với nhân viên của cửa hàng nhạc cụ sửa sang lại để hoàn trả lại như ban đầu. Thôi Hưng nhìn trái nhìn phải, trợ lý của anh liền đoán được suy nghĩ trong lòng anh:
"Anh Hưng, người mới đã rời đi."
Người mới vào đoàn làm phim này rất xinh đẹp, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, hơn nữa Thôi Hưng cũng là đàn ông, khó tránh khỏi sẽ có hứng thú.
"Có muốn tôi để lại số điện thoại không?"
Trợ lý cẩn thận hỏi một câu, Thôi Hưng nhíu mày, lắc đầu:
"Không cần, mấy tháng sau "Bức thư tình thứ chín mươi chín" sẽ tiến vào giai đoạn tuyên truyền."
Trong bộ phim này, anh vào vai Lý Thanh Dương yêu "nữ thần" trong phim, nhưng cuối cùng lại lựa chọn ở bên cạnh người đã yên lặng chờ đợi mình.
Ngoài phim tuy rằng Giang Sắt rất xinh đẹp, nhưng dù sao nữ chính trong đoàn làm phim vẫn là người khác.
Mặc dù Thôi Hưng cảm thấy có chút đáng tiếc, những vẫn lấy kính râm đeo lên:
"Trong giai đoạn tuyên truyền có thể công ty sẽ để tôi phối hợp tạo xì-căng-đan với Chu Phán. Nên thôi bỏ đi, miễn cho lúc đó lại thu hút quá nhiều sự chú ý của truyền thông, cái được không bù được cái mất.”
Lúc Giang Sắt đi ra từ trung tâm mua sắm là đã quá tám giờ, sắc trời bên ngoài mới vừa tối, đèn của các cửa hàng lớn hai bên đường chiếu sáng khiến con phố trở nên đầy màu sắc.
Cả ngày không ăn cơm, kỳ thật cô đã sớm đói bụng, lúc ở trung tâm mua sắm chỉ là cố nhịn mà thôi.
Cô biết khu này có mấy nhà hàng thực sự rất nổi tiếng, hương vị cũng không tệ. Đáng tiếc cô sờ sờ thẻ ngân hàng trong túi tiền của mình, cũng chỉ có thể nhịn đói nhịn khát, tìm một cửa hàng bánh ngọt mua hai ổ bánh mì, ngồi trong cửa hàng ăn xong mới lên tàu điện ngầm.
Lúc về nhà, người nhà họ Đỗ đã ăn cơm tối xong.
Hai chị em Đỗ Bưu và Đỗ Hồng Hồng ngồi trong phòng khách xem TV, còn mẹ của Đỗ Xương Quần vì sức khỏe không tốt, nên đã đi ngủ sớm.
Tiếng nước tắm vọng ra từ nhà vệ sinh, Chu Huệ đang quét dọn ở trong phòng.
Khi nghe Giang Sắt trở về, Chu Huệ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, chào cô, rồi nói:
"Sắt sắt, giúp mẹ vứt rác." Bà thu dọn rác ở trong phòng, gói vào một cái túi và đặt nó ở bên cạnh ghế sô pha.
Hai chị em ngồi trước TV làm ngơ trước lời nói của Chu Huệ, hai người đang tranh nhau xem nên xem kênh nào.
Giang Sắt xách túi rác lên, là loại túi ni lông trong suốt được đưa khi mua đồ ăn ở chợ, bên trong ngoại trừ một ít rác thải sinh hoạt ra, hình như còn có một thứ, giống như một tờ giấy bìa cứng gấp lại, các góc của chúng đều bị rách.
Cô ước lượng cái túi, rác phía trên bị lắc, lộ ra thứ ở phía dưới.
Là một tập tài liệu chuyển phát nhanh, đã bị một ít rác nhuộm bẩn, thông tin người nhận hướng lên trên, trên đó rõ ràng viết là Giang Sắt.
Từ khi sống lại tới nay, có lẽ là cô chưa hoàn toàn thích ứng, cho nên cho dù là Đỗ Hồng Hồng khiêu khích, hay là Đỗ Xương Quần làm mặt lạnh, Giang Sắt cũng không đặt ở trong mắt. Cô cảm thấy mấy chuyện này cũng không có liên quan gì nhiều với mình, cho nên cũng không tức giận.
Nhưng lúc này khi cô nhìn thấy bưu kiện chuyển phát nhanh, lông mày lại nhíu lại.
Cô nhịn lại cơn buồn nôn, đưa tay nhặt phong bì chuyển phát nhanh trong túi rác lên.
Chuyển phát nhanh đã bị xé mở, trên phong bì chuyển phát nhanh có in chữ "Học viện Đệ Nhất".
Không cần nhìn đồ bên trong, Giang Sắt cũng biết đây là thông báo nhập học của Học viện Đệ Nhất.
"Ai bóc đồ của tôi?"
Cô ném túi rác xuống đất, lấy ra thông báo bị vo viên mấy lần trong bưu kiện chuyển phát nhanh.
Cũng may tuy thư thông báo bị vò nát, nhưng cũng không bị xé rách. Cô mở thông báo ra, nhìn Chu Huệ đang cầm chổi, cau mày có chút không biết phải làm sao.
"Ai ném đồ của tôi?"
Trong phòng không có ai nói chuyện, Giang Sắt lại hỏi một tiếng.
Đỗ Hồng Hồng dừng lại động tác tranh giành điều khiển với Đỗ Bưu, vẻ mặt có chút chột dạ.
"Chúng ta đi ra ngoài nói."
Chu Huệ dừng động tác trong tay, muốn đi qua kéo con gái: "Tình huống trong nhà con cũng biết, nhận được cái này cũng vô dụng, Hồng Hồng và Bưu Bưu còn phải đi học..."
"Con đã nói rồi, học phí của trường đại học con sẽ tự chịu trách nhiệm."
Giang Sắt gấp tờ thông báo, cũng không đặt vào phong bì chuyển phát nhanh nữa, cô nhịn lại sự không thoải mái trong lòng:
"Trước khi mẹ xé đi bưu kiện, hẳn là nên hỏi con một tiếng. Có muốn đọc sách hay không cũng là chuyện của con, hẳn là nên do con tự mình quyết định."