Tân Di trả lại chủy thủ cho Trình Thương, chậm rãi vén tay áo lên. Cổ tay trắng nõn gầy yếu của nàng dưới ánh sáng ban ngày vô cùng chói mắt, nhưng thấy nàng hơi dùng sức, lật ngược thi thể nặng nề của Vương đồ tể lại.
“Lá ngón trộn với thạch tín, sau đó dùng sáp ong bọc lại để che giấu. Sáp ong được làm từ mật ong và nhựa cây chế thành, có độ dẻo dai và có thể chống độc. Nhưng chỉ cần cắn mạnh, lớp ngoài sẽ vỡ ra và tan chảy, khiến người ung dung chết đi.”
Nàng nói vanh vách rõ ràng.
Như thể đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Lưu thị cười lạnh một tiếng.
"Nếu không phải do ngươi làm, sao ngươi có thể biết rõ bên trong là gì? Chỉ với một tiểu phụ nhân ở nông thôn như ngươi ư? Hừ."
Tân Di nhìn bộ dáng chanh chua của bà ta, nghiêng mặt sang một bên, lộ ý cười mỉa mai.
"Một tiểu phụ nhân nông thôn như ta không hiểu, nhưng bà, một lão phụ nhân nông thôn lại hiểu biết hơn nhiều kìa. Ngoài vu khống hãm hại người, bà còn biết mời ma quỷ thông linh nữa. Con ma sông Biện, có phải do bà mời ra để hại người không?"
Tân Di phản đòn, khiến Lưu thị nghẹn ứ, không thể nói nên lời.
Trình Thương cúi người xuống, bóp chặt hàm dưới của Vương đồ tể, quan sát kỹ một lúc.
"Theo lời tiểu nương tử nói, Vương đồ tể đã có âm mưu từ trước?"
Tân Di nói như trảm đinh chặt sắt: "Đúng vậy."
"Vì sao hắn lại muốn hại người?"
"Cái này..." Tân Di bĩu môi: "Thì phải hỏi hắn mới biết được."
Có người không biết điều, cười vang.
Nhưng phần lớn đều yên tĩnh không tiếng động.
Một khi lòng người đã nghi ngờ, đâu dễ dàng xóa bỏ được?
Phó Cửu Cù khẽ cong môi, nở nụ cười nhẹ bấng.
"Tên Vương đồ tê tính tình nóng nảy, đã đánh chết ba người nương tử. Tuy nhiên, ba tháng trước hắn vẫn luôn bán thịt ở ngõ Tiểu Điềm Thủy, chưa từng đến Trương gia thôn. Sau khi rời kinh thành, hắn lại liên tục đến Trương gia thôn bán thịt. Thay đổi đột ngột như vậy, tiểu tẩu có biết nguyên nhân vì sao không?"
Tân Di nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi nở nụ cười.
"Quận vương vẫn đang hoài nghi ta có tư tình với tên Vương đồ tể ư? Khi Quận vương xông vào phòng, chẳng phải đã nhìn thấy rõ ràng sao? Hắn muốn giết ta. Ta không thể nói dối được."
Phó Cửu Cù: "Trên đời này, chỉ có người chết mới không biết nói dối."
Tân Di bình thản nhìn hắn.
Nhưng trong lòng thì sông cuộn biển gầm.
Tên Vương đồ tể ngày này qua ngày khác bán thịt lợn ở ngõ Tiểu Điềm Thủy, cũng ngày này qua ngày khác lặp lại hành động "đánh nương tử" đáng giận đó, đó là bối cảnh được thiết lập trong "Biên Kinh Phủ".
Là một công cụ người làm nhiệm vụ cấp thấp, hắn ta vốn dĩ phải mãi mãi như vậy, lặp lại cuộc đời và quỹ đạo đã định sẵn.
Nhưng mà, tên Vương đồ tể lại rời khỏi ngõ Tiểu Điềm Thủy, đến Trương gia thôn, lại đưa thịt lợn cho đám tang của Trương gia, dẫn đến tin đồn "tư tình" của hắn ta với Trương tiểu nương tử, giờ đây lại làm ra chuyện mưu sát Trương tiểu nương tử...
Nói cho cùng, nguyên cớ là từ đâu?
Có phải do cái chết của nam chính Trương Tuần, mà khiến cốt truyện sụp đổ?
Hay là do trò chơi VR mô phỏng thành hiện thực, nhân vật có suy nghĩ, có mưu toan, có những ham muốn thực sự của con người, không cam tâm sống cuộc đời lặp đi lặp lại, đi theo số phận đã định sẵn?
Vậy sự tồn tại của Phó Cửu Cù trong trò chơi có ý nghĩa gì?
Tân Di cảm thấy đầu mình nhói nhói.
Những điều này không phải là điều mà người mới bước vào trò chơi như nàng có thể trả lời được.
"Muốn vu oan giá họa, thiếu gì cớ?" Tân Di nhíu mày, "Người chết không biết nói dối, nhưng người chết đã nói với chúng ta, hắn chết vì uống thạch tín. Trước sự chứng kiến của mọi người, không phải ta gây ra. Các người muốn kết tội ta, có bằng chứng gì?"
Phó Cửu Cù khẽ nhếch đuôi mắt, nở nụ cười.
"Đoạn Tùy, đi mời Chu Đạo Tử đến kiểm tra thực hư thi thể, xem lời nói của tiểu tẩu là thật hay giả."
Mời Chu Đạo Tử đến, một là để xác minh sự kỳ lạ trong vụ án. Hai là để đưa ra bằng chứng chấm hết cho người dân Trương gia thôn, tránh để sau này sinh ra lời bàn ra tán vào. Đối với Tân Di, đây là một điều tốt.
Tuy nhiên, lời nói của Phó Cửu Cù chưa dứt, bên ngoài đám đông đã vang lên một âm thanh hơi mệt mỏi.
"Quận vương, lão phu có thể kiểm tra thực hư."
Mọi người nhìn về phía đó, chỉ thấy một lão lang trung mặc áo choàng, đi dép vải, mang hòm thuốc, nhanh nhẹn bước, cúi đầu chào thật sâu trước mặt Quảng Lăng Quận vương.
"Lão phu Thôi Hữu, chuyên chữa bệnh bán thuốc, có thể kiểm tra thực hư một phần."
Tuy Thôi Hữu chỉ là một lang trung giang hồ, nhưng ở Biện Kinh lại có chút tiếng tăm, được người dân kính trọng hơn một số ngự y không tên tuổi. Có thể nói, những thôn làng bên ngoài cửa đông Biện Kinh này, đâu đâu cũng in dấu chân Thôi lang trung đi khám chữa bệnh.
Đây là một lão lang trung có uy tín.
Phó Cửu Cù gật đầu cho phép.
Thôi Hữu không do dự, đặt hòm thuốc xuống liền xắn tay áo kiểm tra tình trạng tử vong của Vương đồ tể.
Một lúc thật lâu sau, trong bầu không khí im phăng phắc chờ đợi, ông ta quay lại cúi đầu chào Phó Cửu Cù, cảm khái một tiếng.
"Hậu sinh khả úy! Lời tiểu nương tử nói không sai chút nào, Vương đồ tể quả thực chết vì trúng độc thạch tín. Lớp vỏ bọc trên viên thuốc được làm từ mật ong và nhựa cây nấu thành, nếu không dùng sức cắn nát, sẽ không thể gây chết người."
"Vương đồ tể thân cao tám thước, to lớn khỏe mạnh, tiểu nương tử không thể ép buộc hắn được. Thêm nữa, dải lụa trắng treo trên xà ngang, cao hơn hai trượng, với chiều cao của tiểu nương tử, không có thang gỗ, rất khó có thể làm được. Hơn nữa, tiểu nương tử đã hứa với Lữ gia sẽ chữa bệnh cho Lữ tiểu lang, là một người hành nghề y, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm nam nữ mà tự sát vào lúc này...
Thôi Hữu từ từ nhìn về phía Tân Di, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
"Lão phu cho rằng, tiểu nương tử bị vu oan, cái chết của tên Vương đồ tể không liên quan gì đến nàng ấy."
Có lý có cớ.
Lời nói của một lang trung đức cao vọng trọng, có sức thuyết phục hơn lời thanh minh của người trong cuộc.
Tất cả những điểm khả nghi, dường như trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tân Di mỉm cười với Thôi lang trung, "Cảm tạ Thôi lang trung đã rửa sạch oan khuất cho ta."
Phó Cửu Cù cười một tiếng khó hiểu, đôi mắt hẹp dài như hồ ly, toát lên vẻ hàn khí dày đặc.
"Lời nói của lang trung có lý. Chưa nói đến tình cảm của tiểu tẩu đối với Hành Viễn, chỉ nói đến việc tiểu tẩu hiện đang mang thai, một phụ nhân sắp làm mẹ, sao có thể làm ra hành động hoang đường như vậy?"
Mang thai?
Câu nói của Phó Cửu Cù không phải là sấm sét, mà là quả bom ngầm...
Tai của Tân Di ong một tiếng.
Tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
Lý thị biến sắc, hô to không thể nào.
"Tam lang căm ghét nàng ta, đến mức muốn trốn tránh còn không kịp, sao có thể cùng nàng ta chung chăn gối... Lại tính toán ngày tháng, Tam lang rời kinh đô đã hơn ba tháng, sao nàng ta lại có thể mang thai vào lúc này? Ha ha, rốt cuộc là nghiệt chủng của dã nam nhân nào?"
Tân Di trên mặt còn vương tro tàn, không thể nhìn rõ sắc mặt, nhưng lời nói lại đầy ác ý.
"Chính là trước khi Tam lang rời kinh đã có. Bà bà nói không có, chẳng lẽ đêm đêm trốn dưới giường ta nghe lén sao?"
Phụt!
Có người cúi đầu cười nhạo.
Phó Cửu Cù chẳng thèm quan tâm mà nghịch chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, nụ cười lạnh lùng đối lập với khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, vô cớ khiến người ta rùng mình.
"Mọi người hà tất phải tranh cãi?"
Khi Quảng Lăng Quận vương vừa lên tiếng, cả sân viện liền im bặt.
Phó Cửu Cù lười nhác mỉm cười, con ngươi khẽ nheo, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tân Di, "Phiền Thôi lang trung xem mạch, kiểm tra xem thai nhi đã được bao nhiêu tháng, chẳng phải là rõ ràng rồi sao?"
Châm ngòi lửa là hắn, quạt gió cũng là hắn.
Ọe! Tân Di kêu lên một tiếng, nôn ra.
Cơn nôn này khiến nàng ớn lạnh, nôn mạnh như thế nước.
Trước mặt mọi người, nôn đến tối tăm mặt mày
"Nôn nghén rồi à?"
"Đại tẩu." Tân Di nhìn về phía Cung thị cầu cứu, ôm lấy ngực, "Dìu muội đi một chút."
Cung thị liếc nhìn bà bà một cái, cẩn thận đi đến đỡ Tân Di.
Tân Di trước đây bị Vương đồ tể bóp cổ lại bị khói hun, dạ dày đã sớm khó chịu, nôn ọe không hoàn toàn là giả, vì vậy sau khi nôn ọe mặt mày trắng bệch, nhìn như thật sự có vài phần dáng vẻ như mang thai.
"Ta đi rửa mặt trước đã, rồi quay lại. Chứ không lại làm cho Thôi lang trung ngửi thấy..."
Nói xong, nàng định quay về phòng.
Phó Cửu Cù nheo mắt lại, thân hình khoác áo choàng lông cáo che đi khuôn mặt quá mức tuấn mỹ, tú cốt phong nghi, bước đi thong thả, đến trước mặt Tân Di, mỉm cười nhìn nàng, nhả từng chữ một.
"Trong nhà xảy ra hỏa hoạn e rằng sẽ làm hỏng dầm nhà, không an toàn nhỉ? Tôn Hoài, đưa tiểu nương tử tìm chỗ rửa mặt."
Tôn Hoài: "Vâng ạ."
Tân Di sống lưng cứng đơ.
Phó Cửu Cù nghe lời của Lưu thị, đã bắt đầu nghi ngờ nàng.
"Thôi được rồi. Vậy ta không đi rửa nữa." Tân Di buông tay Củng thị, nghiêm chỉnh ngồi lại trên bậc thềm, quyết tâm bám víu lấy kế hoạch này, cắn chết cũng không thừa nhận.
Nàng không tin Phó Cửu Cù có thể mổ bụng mình ra để kiểm tra.
"Làm phiền lang trung."
"Được."
Dưới con mắt của mọi người, Thôi lang trung chậm rãi bước đến bên Tân Di, khom người xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: "Tiểu nương tử, lão phu đắc tội."
Tân Di mỉm cười, dang rộng cổ tay trước mặt ông ta: "Khách khí rồi. Ta tin Thôi lang trung nhất định sẽ trả lại công đạo cho ta. Chỉ là, ta vừa mới trải qua một phen kinh hoàng, lúc này tâm trí rối bời, e rằng sẽ ảnh hưởng đến mạch tượng..."
Thôi lang trung nhíu mày, ngón tay khẽ đặt lên cổ tay.
Không ai tin được Trương tiểu nương tử có thể mang thai con của Trương Tuần. Khi Trương Tuần còn sống đối xử với Trương tiểu nương tử ra sao, người của Trương gia thôn đều biết rõ, Lưu thị càng là người chứng kiến cảnh nàng đêm đêm ôm gối chờ mong, nếu không phải ngoại tình, thì làm sao có con được?
Lưu thị đã nghĩ sẵn những lời lăng mạ nàng.
Bất ngờ thay, nếp nhăn trên trán Thôi lang trung bỗng giãn ra, ông ta đứng dậy mỉm cười, ôm quyền với người của Trương gia.
"Chúc mừng chúc mừng, tiểu nương tử quả thực đã mang thai, hơn ba tháng rồi. Tuy nhiên, tiểu nương tử thân thể hư hàn, nên giữ gìn tĩnh dưỡng, cẩn thận bảo vệ, không nên để kích động mới tốt."
Tân Di nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thôi lang trung, suýt bị hù chết.
Thôi lang trung không hề thân thích với nàng, không thể vì giúp nàng mà nói dối trắng trợn.
Thật làm giả mà giả cũng thành thật ư?
"Ọe--"
Tân Di trong lòng nóng vội, đầu óc choáng váng, lần này nôn càng dữ dội hơn.