Một hòn đá khơi gợi ngàn cơn sóng.
Trong sân, tiếng chê bai, mỉa mai vang lên không dứt.
"Nói lại lần nữa!" Phó Cửu Cù đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như gió tuyết mùa đông, buốt giá và thấu xương.
Vương đồ tể không dám ngẩng đầu nhìn Phó Cửu Cù, chỉ biết liên tục dập đầu.
"Cầu xin Quận vương làm chủ, cầu xin Quận vương... làm chủ cho tiểu dân."
Phó Cửu Cù khẽ cười, ôn tồn hỏi: "Ừm, nói đi, ngươi muốn ta làm chủ cho ngươi thế nào?"
Vương đồ tể hít mũi sụt sịt, nước mắt chảy ròng ròng kể lể nỗi khổ.
"Quận vương, tiểu dân và Trương tiểu nương tử tâm đầu ý hợp, dự định đợi sau khi hết tang kỳ sẽ kết thành phu phụ, nào ngờ nhà nhà chồng nàng ấy làm mọi cách khó dễ... Tiểu dân biết nỗi khổ của nàng ấy, tuy muốn cưới nàng ấy làm thê tử, nhưng lại không muốn bất chấp luân thường tằng tịu với nhau... Không ngờ, vì vậy mà khiến nàng ấy không vui, nàng ấy đã dùng lụa trắng treo cổ trước mặt tiểu dân, định tự vẫn... Tiểu dân cãi nhau với nàng ấy, bị nàng ấy vô tình làm bị thương ở hạ thân... Cũng không ngờ, nàng ấy lại nhẫn tâm đến vậy, muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tiểu dân..."
Lúc này, Tân Di đã lấy lại bình tĩnh, ngồi dựa vào bậc thềm.
Vừa nghe lời này, khóe miệng nàng giật giật.
"Một nam nhân như ngươi, ta sẽ tâm đầu ý hợp với ngươi sao? Ngươi đang mơ mộng hão huyền gì vậy? Mắt ta lại không mù."
Tân Di không muốn dây dưa với một kẻ nam nhân xấu xa đầy mỡ, hèn hạ như vậy.
Làm trò trước mặt bao nhiêu người, nếu nàng không nói rõ ràng mọi chuyện, tin đồn sẽ lan truyền khắp nơi, cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vương đồ tể lại xảo trá, diễn xuất không thua kém Lưu thị chút nào, to xác như thế mà ở trước mặt mọi người khóc rống lên.
"Ta thật khờ, ta, ta quá ngu xuẩn mà... Bị nàng nắm trong tay đùa bỡn, vậy mà vẫn mong nàng có cuộc sống tốt đẹp... Hôm nay ta không nên đến, không nên đến... Khanh khanh, là ta bỏ lỡ nàng, nàng hận ta cũng là phải... Nhưng nàng... Sao có thể vì người ta bắt gian tình, mà không màng đến tình nghĩa?"
Tân Di vì tức giận mà bật cười: "Ngươi ăn mỡ lợn nhiều quá, nên lú lẫn rồi à!?"
Vương đồ tể như cạn kiệt sức lực, gục xuống, hai vai liên tục run rẩy, khóc lóc nức nở: "Khanh Khanh, cho dù nàng đối xử với ta thế nào, ta cũng không oán trách nàng... Nàng muốn mạng của ta, vậy nàng cứ lấy đi... Từ nay về sau, nàng đừng tự hạ thấp bản thân nữa, lụa trắng kia thật sự nguy hiểm..."
Da đầu Tân Di căng lên, cảm thấy chuyện này thật mơ hồ.
"Là có thù oán gì mà ngươi lại hại ta như vậy?"
Vương đồ tể mặt đỏ như gan lợn, dường như đã dồn hết sức lực để nói, khóc lóc nghẹn ngào.
"Khanh Khanh, ta không còn đường lui nữa. Kiếp này ta đi trước, kiếp sau chúng ta sẽ thành phu thê danh chính ngôn thuận..."
Mắt Tân Di co rụt lại: "Không ổn! Hắn muốn tự sát..."
Trình Thương phản ứng nhanh nhất, tóm lấy hàm dưới của Vương đồ tể, ngăn cản hắn ta cắn lưỡi.
Tuy nhiên, Vương đồ tể không cắn lưỡi, mà dưới sự khống chế của Trình Thương, hai chân hắn ta co giật đạp mạnh xuống đất vài cái, miệng liền trào ra máu tươi.
Tân Di bò đến, dùng sức bóp chặt vai hắn ta: "Nói nhanh, là ai xúi giục ngươi?"
Một ngụm máu tươi nữa trào ra,
Vương đồ hai mắt tan rã, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Tân Di quát hỏi: "Kẻ sai ngươi giết ta cũng muốn giết ngươi, đúng không? Phải chăng ngươi bị người ta uy hiếp, buộc phải chết?"
"..."
Giữa bầu không khí im lặng, gió lạnh thấu xương thổi qua sân.
Vương đồ tể trợn tròn mắt nhìn Tân Di, vẻ uất hận và sợ hãi dần tan biến. Cuối cùng, đầu hắn ta gục xuống, ngã vào cánh tay của Trình Thương.
Trình Thương kiểm tra hơi thở của hắn ta, lắc đầu với Phó Cửu Cù:
"Tắt thở rồi."
...
Chết rồi?
Cứ như vậy mà chết?
Tân Di đột nhiên rét lạnh.
Một nông phụ nho nhỏ tầm thường như nàng, rốt cuộc có gì đáng để người khác trăm phương ngàn kế bày mưu hãm hại?
Bắt đầu từ việc Trương tiểu nương tử nhảy sông, một lần không thành, lại đến lần nữa, hôm nay người này giết nàng không thành, vậy mà lại bất chấp tự sát để vu oan cho nàng, rốt cuộc vì sao?
Một bóng tối che phủ tâm trí, Tân Di im lặng hồi lâu.
"Quận vương... " Tiếng hô của Lưu thị phá vỡ sự yên lặng, "Ngài đã nghe thấy lời của kẻ gian phu này rồi chứ? Tiểu tiện nhân này ban ngày lại tuyên dâm, đã thế còn giết người diệt khẩu, tâm địa độc ác biết bao..."
Tân Di vô lực ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu thị, lạnh lùng cười khẩy.
"Đừng nói với ta, hết thảy là do bà sắp đặt?"
Lưu thị chỉ vào nàng, vẻ mặt bi thương tột độ, bỗng quỳ xuống trước Phó Cửu Cù, vừa khóc nức nở vừa gào thét.
"Quân vương, xin ngài hãy chủ trì cho dân phụ... Tam lang chết thảm đến nay, tam tức phụ này còn chưa thắp cho hắn một nén nhang, chưa dập đầu một cái, hôm nay lại còn nhục mạ hắn trước mặt mọi người, Trương gia của dân phụ làm sao có thể chứa nổi nàng ta đây..."
"Ồ?"
Phó Cửu Cù đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú bình thản như nước, nhưng trong mắt lại thêm mấy phần hung hãn.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
Tiếng khóc của Lưu thị bỗng chốc run rẩy thêm hai tông.
Mọi người không hiểu rõ Phó Cửu Cù, nhưng Lưu thị đã nghe qua không ít giai thoại về vị Quảng Lăng Quận vương này.
Đại Tống lấy văn trị võ, coi thường quân nhân, nhưng hắn lại đi luyện võ, Trưởng công chúa không cho phép, vì vậy đã gây ầm ĩ đến trước mặt quan gia, mà lý do duy nhất của hắn chỉ có một - luyện võ có thể giết người.
Đối với những người có địa vị cao quý như bọn họ, khi vui vẻ thì ôn hòa nho nhã, khi không vui thì muốn giết người là giết.
Lưu thị vốn linh hoạt, bà ta rõ ràng nhận ra Phó Cửu Cù thiên vị tam tức phụ, nhưng đến nước này, bà ta buộc phải kiên trì nói ra.
"Xin Quận vương ân chuẩn cho bọn dân phụ, dùng gia pháp tông tự xử trí ả dâm phụ này."
Lưu thị dập đầu, dập đầu thật mạnh, không tiếc dập đến bầm tím, dập đến xuất huyết.
Thấy vậy, các vị tông thân khác trao đổi ánh mắt, cũng quỳ xuống theo.
"Dâm phụ không tuân thủ nữ tắc, xin cho dùng gia pháp."
"Xin Quận vương ân chuẩn, dùng gia pháp xử trí dâm phụ."
Cả đám người quỳ rạp xuống đất, cầu xin Quảng Lăng Quận vương.
Bọn họ đều muốn đưa Tân Di đến chỗ chết.
Từ trước đến nay, Tân Di luôn coi bọn họ như người trên trang giấy, không có tình cảm sâu đậm, yêu ghét đều như vậy.
Nhưng lúc này, trong lòng nàng dâng lên một nỗi tức giận không thể diễn tả bằng lời.
Là sự tức giận tột độ, cũng là cảm xúc dâng trào sau khi nhập vai.
"Thật nực cười! Các ngươi tưởng rằng Quận vương không óc đầu óc giống như các ngươi sao?"
Nàng ho khan, sờ sờ vào cổ họng bị siết đỏ, "Chính Quận vương đã cứu ta khỏi chiếc lụa trắng đó, mọi chuyện trong phòng diễn ra như thế nào, Quận vương đều biết rõ ràng. Các ngươi muốn vu tội cho ta, mà không chịu nghe ý tứ của Quân vương ư?”
"Ngươi đừng tưởng rằng lợi dụng lòng nhân nghĩa của Quận vương, mà muốn dinh líu đến ngài ấy. Quận vương cứu ngươi, chẳng phải là vì nể mặt Tam lang thôi sao..."
"Cửa đóng then cài, Quận vương làm sao biết được chuyện tốt mà ngươi và tên nam nhân lỗ mãng kia đã làm?"
"Đồ không biết xấu hổ, muốn dính líu đến Quận vương, cũng không biết nhìn lại bản thân mình là thứ gì..."
Cả đám người xôn xao bàn tán, miệng người đông có thể làm chảy cả vàng.
Tân Di ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú quá mức của Phó Cửu Cù. Nhưng thấy hắn vẫn phong thái ung dung, mày nhíu lại, khóe môi có một nụ cười lạnh lùng, cả người như thể không liên quan gì đến chuyện này.
Xem ra vở kịch này, nàng phải tự mình diễn tiếp.
"Muốn bằng chứng phải không?" Tân Di chống người dậy, liếc nhìn Phó Cửu Cù, trước sự chứng kiến của mọi người, lật mí mắt của Vương đồ tể, nhìn chằm chằm một lúc, bỗng giơ tay ra với Trình Thương.
"Trình thị vệ, cho mượn đao dùng một chút đi?"
Trình Thương nhìn Phó Cửu Cù một cái, do dự rút chủy thủ ra.
Tân Di nhận lấy, mặt không đổi sắc dùng dao cạy mở hàm răng đóng chặt của Vương đồ tể.
Máu đỏ sẫm đầy trong khoang miệng, nước dãi theo khóe miệng chảy ra, trông vô cùng ghê rợn.
Mọi người không biết tiểu nương tử này định làm gì, bàn tán rôm rả.
Tân Di giả vờ không nghe thấy, kiểm tra thi thể cẩn thận, lông mày dần cau lại.
Sau một hồi lâu, nàng lấy ra những mảnh vụn đã nhai từ kẽ răng nhuốm máu của Vương đồ tể, rồi lại nhìn về phía Tôn Hoài.
"Tôn công công, cho mượn chiếc khăn tay trắng của ông dùng một chút.”
Phó Cửu Cù là người có tính thích sạch sẽ, vì vậy trên người Tôn Hoài lúc nào cũng có sẵn khăn tay.
Nghe vậy, Tôn Hoài cũng như Trình Thương, cẩn thận nhìn sắc mặt của chủ tử, thấy hắn không nói gì, lúc đó mới lấy khăn ra và tận tâm trải lên mặt đất.
“Tiểu nương tử, mời.”
Quả nhiên là người hầu hạ Quảng Lăng quận vương, làm việc thỏa đáng.
Tân Di khẽ cười lạnh, đặt xác thuốc lên trên.
Màu trắng toát bị máu nhuộm đỏ, loang lổ...
Bốn bề tĩnh lặng, mọi người nín thở dõi theo.
Lưu thị mỉa mai chửi: "Tiểu tiện nhân kia, ngươi lại muốn bày trò giả thần giả quỷ gì nữa?"
Tân Di mặc kệ bà ta, từ từ lau sạch máu trên xác thuốc, lộ ra những mảnh vụn màu xám nâu.
Quan sát một hồi lâu, nàng dùng ngón tay nhặt những mảnh vụn ra, cười khẩy.
"Sáp ong bọc thạch tín, đây là có ý đồ từ lâu rồi."