Tiểu Tào nương tử kinh ngạc nhìn nàng.
Tình trạng của Thiết Đản quả thật như nàng nói, không khác một ly. Do đó, ban đầu Tiểu Tào nương tử không coi trọng, sau lưng mắng nhiếc Trương gia một trận, cho con thay quần áo, còn ăn tối.
Mãi đến tối, Thiết Đản mới sốt cao, nhức đầu, rồi không thể kiểm soát được…
Tân Di nhìn biểu cảm của nàng ta, mỉm cười nhẹ: “Nếu là tổn thương nội tạng, Thiết Đản khi ngã xuống sẽ bất tỉnh nhân sự, không thể có sức chạy về nhà cáo trạng được.”
Tiểu Tào nương tử kích động gật đầu lia lịa, không còn tâm trí trách móc lỗi lầm của nàng: “Trương nương tử, ngươi mau nói đi, bệnh này phải chữa thế nào? Con ta phải làm sao mới có thể tỉnh lại?”
Nàng ta coi Tân Di như cọng rơm cứu mạng.
Thôi lang trung vuốt nhẹ râu, khẽ hừ lạnh, nhưng lại không hài lòng.
"Trương tiểu nương tử lại là hạnh lâm thánh thủ* ư? Vậy năm ngoái khi ngươi bệnh tật khổ sở, cần gì phải cần đến lão phu?"
*hạnh lâm thánh thủ: thuật ngữ ca ngợi tay nghề siêu việt của người hành y
Tân Di không quan tâm đến sự coi thường và khinh miệt của Thôi lang trung, được Tiểu Tào nương tử cho phép, liền bước đến bên giường bệnh, sờ trán Thiết Đản, rồi bình tĩnh bắt mạch cho cậu ta.
"Tổn thương nội tạng do biến chứng bên trong hộp sọ, là do mạch máu bị vỡ và đè ép, dẫn đến hôn mê, nhìn qua, bệnh tình của Lữ tiểu lang đúng là giống như tổn thương nội tạng, lại có chuyện ngã trước đó, Thôi lang trung chẩn đoán như vậy cũng là lẽ thường..."
"Tiểu nương tử." Thôi lang trung không kiên nhẫn ngắt lời nàng, "Bắt mạch kê đơn không phải chuyện đùa, đừng học lỏm vài câu y lý rồi đi khoe khoang..."
"Thôi lang trung!" Tân Di cũng ngắt lời ông ta, "Có thể cho ta mượn ngân châm dùng một chút không?"
Thôi lang trung cau mày: "Ngươi muốn làm gì?"
Tân Di buông tay Thiết Đản, tự tin nói: "Thiết Đản đang trong tình trạng nguy kịch. Nếu không kịp thời chữa trị, e rằng sẽ bị tổn thương ý thức, mất khả năng nói năng, nghe nhìn, thậm chí tử vong. Ông thực sự muốn tranh luận tiếp với ta hay sao?"
Ánh mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiểu Tào nương tử, cũng nhìn vào trái tim người mẹ của nàng ta.
Tiểu Tào nương tử như đứng trên đống than ngồi trên đống lửa, nhìn Cao Miểu.
"Biểu muội, biểu tỷ tâm loạn rồi, muội giúp tỷ đưa ra quyết định..."
Cao Miểu đỡ lấy nàng ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Di.
"Trước tiên nói, nếu ngươi không chữa được, sẽ xử trí thế nào?"
Tân Di mỉm cười, "Tùy ý quận quân xử trí."
Cao Miểu lạnh mặt lạnh lùng, "Ta muốn ngươi chết không được tử tế."
Nàng ta nói năng cay nghiệt, Tân Di không mấy quan tâm, gật đầu: "Không thành vấn đề. Ngược lại, nếu ta chữa được, quận quân sẽ biểu hiện ra sao?"
Cao Miểu nhướng mày, lạnh giọng: "Việc này sẽ bỏ qua, ta sẽ trả thêm tiền khám cho ngươi."
Tân Di cong môi, "Một lời đã định."
"Không được." Thôi lang trung đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Cao Miểu, chắp tay cúi đầu: "Quận quân, việc này tuyệt đối không thể. Châm cứu có thể thông kinh mạch nội phủ, người thường không được tùy tiện sử dụng, Trương tiểu nương tử từ trước đến nay ngôn hành đều không ra dáng, thực sự không thể tin tưởng..."
Cao Miểu lạnh lùng nhìn ông ta, "Vậy Thôi lang trung có cách nào tốt hơn không?"
"Cái này..."
"Vậy liền quyết định thế đi."
Thôi lang trung tên là Thôi Hữu, khá nổi tiếng ở Biện Kinh, nếu ông ta không có cách nào, vậy chỉ còn cách chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Cao Miểu lập tức quyết định: "Để nàng ta thử xem."
Theo lời Thôi lang trung, tổn thương nội tạng chính là xuất huyết não, như vậy Lữ gia có thể khẳng định bệnh của Thiết Đản là do con của Trương gia đẩy xuống mương nước gây ra. Còn căn bệnh dịch mà Tân Di nói, là một loại bệnh dịch theo cách gọi của y học cổ truyền. Theo khoa học hiện đại thì đó là viêm màng não.
Hậu quả của hai căn bệnh này hoàn toàn khác nhau.
Có phải chịu trách nhiệm hay không, còn phải xem nguyên nhân của căn bệnh.
Ngân châm trong tay, Tân Di không do dự, vén áo Thiết Đản, cầm kim chọn huyệt, Đại chuy, Phong phủ, Khúc trì, Hợp cốc, Thái xung... Động tác nhanh nhẹn và thành thạo, nhìn thế nào cũng không giống như lần đầu châm cứu, hoặc là nữ nhân không hiểu biết về châm cứu.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Sau một lúc thật lâu, Tân Di mới thu tay lại, nhìn Thiết Đản đỏ mặt tía tai, đưa tay kéo Thôi lang trung ra sau.
"Nhường chỗ."
Thôi Lang trung không kịp trở tay, bị kéo lùi lại mấy bước.
Cùng lúc đó, Thiết Đản vốn đang bất tỉnh nhân sư bỗng dưng tỉnh lại, tứ chi chậm rãi co giật mấy cái, cổ họng khẽ khàng, miệng "phụt" một tiếng phun ra một bãi bẩn thỉu——
Chính xác không lệch, phun thẳng vào người Cao Miểu đang cúi xuống nhìn cậu ta.
"Á..."
Cái nôn mửa ập vào mặt khiến Cao Miểu tức giận tột độ.
Nàng ta thấy Tân Di kéo Thôi lang trung ra.
"Ngươi cố ý hại ta?"
Nàng ta giả vờ rút dao, nhưng Tân Di không cho nàng ta cơ hội nổi giận, bình tĩnh tiến lên đỡ Thiết Đản, "Nhanh! Thôi lang trung, ấn huyệt nhân trung."
Thôi lang trung nhanh chóng phản ứng lại, cúi người nhìn xuống.
"Sao lại co giật?"
Tân Di nói: "Đỡ chặt."
Cao Miểu nhìn hai người họ bận rộn, vừa giận vừa hận, lại không tiện tỏ ra ghét bỏ Thiết Đản trước mặt biểu tỷ, đành cắn răng chịu đựng nỗi tức tưởi này, tự mình ra ngoài rửa sạch.
Lúc này, Tân Di cũng chẳng màng đến vị quận quân Kinh Triệu này.
Nàng và Thôi lang trung luống cuống tay chân khống chế Thiết Đản, sau đó sai Tiểu Tào nương tử ra ruộng đào giun đất, thêm tiêu và đậu nành, đun sôi nước, gạn bỏ thuốc, lấy đậu nành ra, ép Thiết Đản uống.
Nói đến cũng thần kỳ, đứa trẻ vừa co giật, nôn mửa, mê man không tỉnh, giờ đây tinh thần lại dần dần hồi phục, mở mắt ra mê mang nhìn Tiểu Tào nương tử.
"Nương..."