DANH MÔN NHẤT PHẨM QUÝ NỮ
Quyển 1 - Chương 5: Công tử như hoa (2)
Trong lòng hết sức thoải mái, Tiểu Lan biểu cảm vui vui mừng mừng ra mặt.
Nam tử tuy vẫn thờ ơ nhìn nàng nhưng khóe miệng đã khẽ cong lên. Sắp bị bắt mà còn cười được ư?
Y như muốn xem nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Hít một hơi thật sâu, đến lúc rồi, Tiểu Lan cười, nhìn hắn nói: "Giúp ta đi, đuổi được bọn họ đi rồi, ta sẽ kể lại tỉ mỉ cho công tử."
Nói xong, nàng đưa tay ôm quyền hướng về phía y. Bị Bạch Lẫm bắt về làm thiếp còn không bằng bị người trước mặt coi là thích khách, một đao giết chết, vậy thống khoái hơn! Ây nhưng đấy là ý nghĩ của Dung Hoa còn nàng tiểu Lan giờ chỉ cần việc há miệng chờ sung, cần quái gì phải lo ms chả lắng!
Hy vọng nam tử trước mặt có thể duỗi tay tương trợ! Hắn nhất định sẽ tương trợ!
Ánh mắt Tiểu Lan không hề mang một tia thỉnh cầu nào, ngược lại mang ý cười tột độ, kiểu chắc chắn hắn sẽ giúp nàng. Nhưng dựa vào gì>?
Đại thiếu nãi nãi của Bạch gia? Người của Bạch Lẫm? Chẳng lẽ là vị cô nương trước mặt?
Nàng nói mình là nữ nhi của Diệp Thế Hiên, lại giữa đêm ở dưới sông, không chết chứng tỏ nàng biết bơi, nhưng với tình hình trước mắt, nàng hẳn không đơn thuần như vậy, chắc chắn còn tinh thông nhiều thứ khác.
Nhưng, Bạch gia...
Nam tử mơ hồ hỏi: "Vì sao phải giúp ngươi?"
Yes! Tiểu Lan khẽ cười: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ." Khi nói còn không quên khoa tay múa chân tạo dáng anh hùng Lương Sơn.
"Có chút đạo lý." Biểu cảm của nam tử vẫn không thay đổi.
"Nếu công tử có thể tương trợ, tương lai ta nhất định sẽ dùng số tiền lớn để cảm tạ." Tiểu Lan khẳng định. Ha ha ha phải như thế chứ!
"Số tiền lớn?" Nam tử đưa mắt nhìn con thuyền ở xa, "Bạch Lẫm hiện tại là gia chủ của Bạch gia, cứu nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ ghi thù."
Nói xong, y lại thờ ơ đưa mắt nhìn nàng.
Khóe môi cong lên, Tiểu Lan nhìn thẳng y. Lại còn làm trò.
Ý của y, nàng rõ, rõ quá trong lòng bàn tay, nàng đây đọc hết cả bộ truyện Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ rồi nhé, đối phó với y, dễ ợt, cứ theo sách mà làm ha ha ha.
Y đang nghi ngờ số tiền lớn nàng nói là của Bạch Lẫm. Bạch gia nổi tiếng nhiều tiền, mà nàng chẳng qua là một tiểu cô nương cha mất mẹ tái giá, không ai quan tâm. Ta mới thèm vào sử dụng tiền của hắn !
Thấy nàng không định lui bước, ánh mắt còn rực rỡ mang theo tự tin, không tồi!
Nhưng vậy thì sao chứ !
Nam tử phất tay: "Lâm Hạ, đuổi đi."
Tiểu Lan cười thỏa mãn, phải như vậy, phải như vậy!
"Vâng." Lâm Hạ nhận lệnh, định lui xuống thì bỗng dưng một giọng nói vang lên, đánh sụp khuôn mặt tươi cười của Tiểu Lan.
“ Ngươi bảo bọn hắn đợi một chút hãng vào, kêu ta còn phải chuẩn bị”, khuôn mặt vẫn mang vẻ thờ ơ không liên quan , nhưng lại nhếch môi thành đường cong. Dám cá 100% hắn tỏ ra : “ Ta không lien quan , cứ cho hắn vào hốt con nhóc này đi đi”.
Tiểu Lan đang vui sướng rót trà, nghe được câu này của Vương mặt đơ, hai tay run run , chén rơi phịch một phát xuống bàn, nước bắn hết vào y phục của nàng. Hắn …. Hắn vừa nói cái gì? ,… Không lẽ…. hắn định …. Giao ta ra?
Chuyện gì vậy nè , gì vậy nè, sao hắn đột nhiên đổi ý, cả người nàng cứng đờ. .. Chắc là ta nghe nhầm …. Ha ha , nghe nhầm thôi! Còn từ từ gượng cười quay đầu hướng phía Lâm Hạ!
Lâm Hạ cúi đầu nhận lệnh : “ Vâng , thưa công tử”, rồi nhanh chóng lủi xuống, nhưng chưa kịp đi, chân hắn đã bị cái gì bám vào.
Tiếp sau là một tiếng hét : “ Mẹ nó!!! Đại ca !! Đại ca đừng đi !! Đại ca đi là hại chết tiểu muội đấy ! Đại ca anh tuấn tiêu soái làm ơn đùng đi mà, huynh đi bọn chúng bắt ta về, sẽ lột da ta, bắt ta làm tiểu thiếp! Ta không muốn chưa kiếm được người yêu mà đã bị thịt đâu! Đại Ca!!!!!!!!!! Giúp ta đi ! Bảo họ không có ai tới cả!! Người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huynh hôm nay cứu ta nhất định sẽ được đức phật, ông trời, chúa Jesus phù hộ….” Hai mắt rưng rưng chực vờ nước mắt, nhưng sống lưng nàng giờ đã lạnh toát. Đờ mờ! Lý nào lại thế! Khi nói một tay không quên nện xuống sàn : “ Mẹ nó, tên Bạch Lâm chết tiệt! Tên Sở Khanh! Có vợ rồi mà dám tính kế ta về làm thiếp! Mẹ nó hắn sao không xem lại hắn có xứng hay không! Ta mới chỉ có mười bốn tuổi! tính ấu dâm thì tìm người khác, sao cứ phải tìm ta! Mẹ nó sớm đã biết thì đã thiến của quý của hắn cho chó ăn rồi! CMN! Ca mà đem giao ta ra là nối giáo cho giặc ! Bại hoại nhân phẩm! Ca không được giao ta ra!!”
Sau một loạt những từ chửi thô tục và lạ lẫm, Vị công tử anh tuấn lạnh lùng kia cũng phải á khẩu. Không phải nàng vừa nãy bình tĩnh lắm sao? Sao giờ lật mặt như lật trang giấy vậy? Những lời kia không biết có phải từ miệng của nha đầu thiên kim không nữa. Gì là sở khanh? Ấu dâm là cái gì?
Lâm Hạ bỗng dưng bị ôm, giờ thêm những lời măngs hết sức tục của Tiểu Lan, làm hắn đơ mất một hồi. Đây có phải tiểu cô nương nhà khuê tú không vậy?
Nhưng rồi vẫn cương quyết đẩy Tiểu Lan : “ Cô nương, chủ tử ta có lệnh, không thể làm trái”.
Mẹ nó, là do Vương mặt đơ, thằng cha chết tiệt, Tiểu Lan giấu đi cảm xúc thật, quay mặt sang Vương mặt đơ, nước mắt rưng rưng : “ Đại ca, từ lần đầu ta thấy huynh ta đã thấy huynh tiêu soái không ngừng, có phúc khí làm tướng, tính cách tốt không ai bằng, trên có phật tổ phù hộ, dưới có anh em con dân sẽ cầu phúc cho huynh. Huynh đã nhân từ vậy thì hãy giúp ta, đuổi họ đi, người ta nói giúp là giúp đến cùng, huynh cho ta lên thuyền là đã cứu ta nửa mạng, đuổi họ đi nốt là cứu ta một mạng, huynh cứu ta chắc chắn sau này sẽ được người đời ca tụng!”
Chiêu Vương ( vì biết sẵn rồi nên dùng luôn) quay sang nhìn nàng, không kìm nổi sự buồn cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng : “ Ta không có nhân từ đến vậy!”
Mẹ nó , Tiểu Lan điên máu không giữ được bình tĩnh : “ Vậy ngươi cũng phải nể tình cha ta đã dạy ngươi vài lần chứ! Cái tên Vương gia chết tiệt này”
Ngay lời này kết thúc, mọi người đều nhìn Tiểu Lan bằng ánh mắt sát thủ, chỉ đợi lệnh là nhảy lên chém nàng. Không đi đâu xa, một cánh tay rắn rỏi, bề ngoài tuy trắng nõn nhưng lại mang lực kinh cười, bóp lấy cổ nàng, đẩy tới góc thuyền. Khuôn mặt hắn trở nên băng lãnh : “ Ngươi là ai, sao biết ta là vương gia? Ai phái ngươi đến “
Tiểu Lan bất ngờ bị bóp cổ, khó chịu đến mức cực kì, giờ nàng mới hiểu cảm giác mấy người bị bóp chết cảm giác ra sao, tự trách mình ngu ngốc lỡ miệng, đời này tiêu ở đây sao, Nooooo, ta còn muốn về nhà. Tiểu Lan dùng sức kéo tay Chiêu Vương ra khỏi cổ, nhưng lực bất tòng tâm, hắn quá khỏe: “ Ta là … Diệp Dung Hoa … chỉ …là tình…cờ …biết…. thả ta…ra”
Chu Hành lại gia tăng thêm lực đạo : “ Nói mau”
Fuckkk ta nói rồi còn gì, ức không chịu được, nước mắt nàng từ từ chảy xuống, chạm vào tay Chu Hành, làm hắn giật mình, còn giật mình hơn là nàng bỗng nhiên kêu gào : “ Mamaaaaaa! Babaaaaa! Con muốn về nhà! Con mẹ nó đứa nào cho ta xuyên vào đây!!! Cho ta về đi!!! Ta còn muốn sống!!!!! Tuổi xuân của ta!!!!! Ước mơ du lịch của ta!!!! HU huh u hu………. Con mẹ nó trả cho ta!!!!!!!”
Chu Hành giật mình lới lòng tay, có gì mà khóc dữ vậy? Nếu có khóc là ta khóc mới phải? Nàng ta tới để ám sát ta làm như chịu ủy khuất không bằng. Hắn sợ nhất là nhìn tiểu nhi đồng khóc, vì khóc rất dai và đau đầu. Tiểu Lan nhân cơ hội hất tay hắn ra chạy thẳng vào chiếc hòm gần đó, đóng tới sầm!
Sợ chết ta ! sợ chết ta! Vừa nãy suýt chết! Thần linh phù hộ! Thần linh phù hộ! Mẹ ơi !!!!!!!!!!!!! con muốn về nhà!
Người Bạch Lẫm phái đi nhanh chóng trở về, hồi bẩm: "Gia, bên kia nói không tìm thấy người."
"Không thấy? Ai ở trên thuyền?" Bạch Lẫm ngước mắt, hỏi.
"Không rõ."
Biểu cảm trên gương mặt Bạch Lẫm trầm xuống: "Tiếp tục qua đó, cứ nói nếu cứu được thiếu nãi nãi, ta sẽ cảm tạ bằng năm vạn bạc trắng."
"Năm vạn?" Lâm Hạ nhìn đám người tới, hỏi, "Các ngươi muốn làm gì? Muốn ép buộc sao?"
"Đại ca đừng hiểu lầm." Người dẫn đầu chắp tay, cười nói, "Là thế này, thiếu nãi nãi rơi xuống nước, đại gia chúng ta vô cùng lo lắng cho nên mới phái người xuống tìm, vô tình chúng ta thấy thuyền của các vị, liền nghĩ có phải mọi người đã cứu thiếu nãi nãi hay không. Huynh đệ, người tốt chắc chắn sẽ gặp hảo báo, tối nay quấy rầy rồi, xong việc ta sẽ tự mình xin lỗi quý chủ tử, còn thỉnh đại ca đừng làm khó."
Tiếng nói chuyện bên dưới theo gió đêm truyền tới tai Tiểu Lan.
Năm vạn lượng? Hình như trong truyện nói là rất lớn? Nhưng lớn thế nào ta, cứ tính theo tiền thường đi, một lượng là 10 chỉ bậc, một chỉ 60000VND, tính ra cũng gần cmn 3 tỉ ( 0 0)!!! Á đù, ước gì tiền ý về tay mình, tiền ơi mày ở đâu xa mày ở đâu xa ….
Trong khi nàng rạo rực hết người vì số tiền cmn khổng lồ thì người trước mặt... Tiểu Lan nhìn nam tử đối diện, y dường như không quan tâm đám người đó đang nói cái gì. Ờ nhớ không nhầm tên này giàu nứt đố đổ vách ra, quán xá tên hắn đầy một rổ, thiếu gì tiền. Haizz
Nhưng có ai mà không thích tiền cơ chứ?
...
Không phải chỉ là tiền thôi sao?
Lâm Hạ khinh thường nhìn đám người muốn lên thuyền kia, trầm giọng: "Bạch đại thiếu gia, thật xin lỗi, chủ tử ta đã nói không thấy người, các ngươi trở về đi."
Người dẫn đầu thấy Lâm Hạ nhíu mày, hơi thở khá dài, những người bên cạnh cũng không thua kém, xem ra là kẻ biết võ. Hắn suy nghĩ một hồi, cung kính chắp tay: "Làm phiền rồi, chờ trời sáng ta lại tới bái phỏng, cáo từ."
Nói xong, hắn liền mang người lui về.
Nhìn đám người không mang kết quả trở về, sắc mặt Bạch Lẫm xám như tro.
"Gia, người trên thuyền đều biết võ." Thường Xuyên cúi đầu, hồi bẩm, "Chúng ta không rõ tình hình trên thuyền, nơi này lại gần kinh thành, không biết bọn họ có phải quyền quý hay không. Chờ tới trời sáng, thuộc hạ lại sang hỏi tin tức, được không ạ?"
Bạch Lẫm nhíu mày, gật đầu.
Vì một nữ tử mà đắc tội với người quyền quý, thật không nên.
Bạch gia mặc dù có tiền nhưng chỉ là thương hộ, tuy thân thiết với Thành Quốc Công phủ nhưng chuyện này rốt cuộc không thể để lộ ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Thành Quốc Công phủ.
Cho dù không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể như thế.
"Trông chừng chiếc thuyền đó." Bạch Lẫm đưa mắt nhìn con thuyền bên kia, "Ngày mai, ta tự mình đi bái phỏng."
Thường Xuyên gật đầu.
Bạch Lẫm đứng dựa vào lan can, đang định xoay người đi nghỉ thì có người vội vàng chạy tới, bẩm báo: "Đại thiếu gia, nước vào thuyền rồi."
"Sao lại như vậy?" Bạch Lẫm dừng bước.
"Đuôi thuyền bị thủng một lỗ, không ai chú ý, hiện tại nước đã vào đáy thuyền..."
"Tại sao lại có lỗ thủng?" Bạch Lẫm hỏi, đây là thuyền hắn đặc biệt sai người chế tạo, có thể sánh ngang thuyền rồng, sao có thể bị hư cơ chứ?
Người nọ ngậm ngừng: "Là... Là có người cố ý phá hư."
Có người cố ý?
Nàng nhảy xuống nước, sống không thấy người, chết không thấy xác.... Bạch Lẫm nghĩ nghĩ, sự tình dần rõ ràng.
Thì ra là vậy!
Thật không ngờ nàng còn biết bơi, khó trách nhiều người như thế cũng không tìm thấy nàng.( Tiểu Lan: Please, đừng đổ oan cho ta, là nàng ấy biết bơi, chứ ta có biết bơi đâu, tự dưng nàng ý bơi xong ngỏm luôn rồi ta xuyên vào, đừng oán ta mà ( I I))
"Đại thiếu gia, cập bờ trước đi." Thường Xuyên lên tiếng.
Bạch Lẫm quay đầu nhìn người vừa tới, hỏi: "Có thể sửa không? Nhiều nhất chống đỡ được bao lâu?"
"Trong chốc lát không thể tu sửa." Người nọ đáp, "Nhiều nhất là hai canh giờ."
Hai canh giờ?
Bạch Lẫm nhìn trời đêm: "Cập bờ."
Hiện tại còn chưa tới giờ Tý.
Hắn tung hoành khắp nơi, không ngờ hôm nay lại thua trong tay một tiểu nha đầu.
Hai tay siết chặt thành đấm, Bạch Lẫm nhất định phải tìm được nàng, biến nàng thành người của hắn.
Nghe bên ngoài không còn tiếng bàn luận nữa, Tiểu Lan mới thở phào, hú hồn chim én, xuyên không cái kiểu này mệt thật sự, thà xuyên làm nữ phụ còn hơn, tự dưng xuyên sách vào nữ chính, chắc cmn chắn là mình éo thể nào phi phàm anh dung như vị Diệp Dung Hoa thật sự ròi, truyện này đọc cũng lâu lắm rồi, nhớ mang máng, , gánh nặng thật a….
Vị Vương mặt đơ đối diện thấy Bạch Lẫm cho thuyền đi về hướng bờ biển liền quay đầu nhìn Tiểu Lan đội lốt Dung Hoa , thấy nàng hé đầu ra khỏi cái hòm, y nói: "Bên đó hình như đã xảy ra chuyện."
"Là chút lễ vật ta tặng cho hắn." Dung Hoa mỉm cười, tinh ranh như tiểu hồ ly. Đó là Dung Hoa chính truyện , còn giờ là Tiểu Lan đạo truyện nên nàng lớ ngớ chẳng hiểu gì,ngu ngơ hỏi “ Chuyện gì?”
"Ngươi không biết thật hay ngươi giả vờ?”, Chiêu Vương hoài nghi nhìn nàng.
Tiểu Lan xì, nói thầm : “ Biết rồi thì ta hỏi ngươi làm gì, vớ vẩn.”
Nói là nói thầm nhưng giọng của nàng vốn to, giờ chuyển sang thân thể này cái giọng nó có yếu đi nhưng hiệu quả thì cũng chẳng kém, vẫn là toàn bộ mọi người nghe thấy.
Chiêu Vương nhíu nhíu mày, nói xấu thì cũng nên nói be bé cái mồm thôi, tiểu cô nương này, thật là hết nói nổi, không có ý định nói chuyện tiếp, hắn phân phó một tiếng: "Túy Đồng, đưa Diệp tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi."
Tiểu Lan lườm lườm hắn, tưởng mi là nam chính thì giỏi à, xì,chẳng qua bà đây không nhớ rõ cốt truyện thôi nhá, ngươi không nói chẳng lẽ ta không có miệng hỏi sao, tí ta hỏi Lâm sen ( ý chị là anh thị vệ Lâm Hạ ạ), rồi đứng dậy, đi được hai bước liền xoay người,ra ngoài, và vâng, chị đã quên một chi tiết rất quan trọng, đó là quên hỏi tên hắn, theo logic bình thường, khi được cứu chúng ta sẽ hỏi tên và thề non hẹn biển báo đáp người cứu nhưng do chị này biết rõ hắn là ai rồi nên cũng chẳng nhớ là phải hỏi tên, cứ thế rời đi rất khoan thai mà không biết song gió sẽ nổi lên từ đây.
Huênh hoang bước ra cửa, Tiểu Lan ngẩng đẩu lên trời, trong lòng vui sướng đến rạo rực, vừa nhảy vừa cười như điên, Ôi dcm, con thoát được một kiếp vmn rồi, ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha, ơ nhưng khoan giờ mình là Diệp Dung Hoa, là nữ chính, giờ chẳng lẽ lại phải tiếp tục con đường gì mà trả thù, gì mà sập bẫy à, uầy , cmn mấy cái đấu đá này quá hack não, mình không chắc là mình nhớ hết mấy tình tiết trong truyện đâu, haizz, giờ chạy đi trốn thì méo có tiền, trở về thì hơi sợ sợ, cơ mà trốn còn cẩn thận bị tên Bạch Lẫm ngựa giống ấy bắt về làm tiểu thiếp mất, hay là cứ về rồi theo tình tiết mà làm, haizz, thật là đi không được mà cũng ở không xong. Biểu cảm như người điên bỗng thở dài, chán đời của Tiểu Lan đã lọt hết vào mắt của Chiêu Vương, Lâm Hạ và các thành phân khác, miệng ai cũng phải giật giật, dám cá đây không có phải con gái hầu phủ đi.
Thấy Lâm Hạ đi tới, Tiểu Lan chạy sấn tới hỏi: “ Lâm đại ca, ờ chủ nhân của đại ca bảo bên kia Bạch Lẫm xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Hạ nhìn nhìn Tiểu Lan, nghi hoặc, không phải do nàng làm sao? Nhưng miệng vẫn trả lời : “ Tên Bạch Lâm kia không biết động đến ai mà nửa đêm chọc cho thủng thuyền, nước đổ đầy vào khoang, nếu không tận lực chặn lại, khả năng chìm cả thuyền lẫn người.”
Tiểu Lan nghe vậy, mặt cười tươi như hoa, đây gọi là cười trên nỗi đau của người khác, “ Há há, do ăn ở cả thôi, tên chết bầm ý chìm luôn cả người lẫn thuyền cũng đáng, xí, già đời mà còn đòi cưới Diệp Dung Hoa, ghê quá đi, ha ha ha, mấy tên bệnh hoạn như thế chết không đáng tiếc, không biết ai chọc thủng thuyền hắn đây ta? Một vị đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa sao? Một soái ca võ công đầy mình uy chấn giang hồ, uầy, ta muốn gặp hắn quá đi, ơ….”, nàng cười một hồi rồi luyến thoắng tự kỉ như điên bỗng dừng lại, làm ai cũng hú hồn, vị đại ca Lâm Hạ này khóe miệng còn phi thường giật giật, Gia ơi, ta cam đoan đây không phải là con nhà khuê tú đâu, “ hình như…. Hình như đâm thủng đít thuyền là…ta?”
Nghe xong câu này không những Chiêu Vương mà tất cả mọi người chứng kiến cái viễn cảnh vừa rồi cũng giơ tay đầu hàng, này cô nương, phá thuyền người ta thì cũng lên nhớ chứ.
Thấy mọi người lặng như tờ, Tiểu Lan gãi gãi đầu, cười cười như chưa có chuyển gì xảy ra, “ Ha ha, mọi người đừng nhìn ta thế, ta già rồi nên dạo này hay quên, việc mình làm mà cũng không nhớ, ha ha ha, té ra vị đại hiệp chính là ta rồi”.
Cười đến toác cả miệng lên Tiểu Lan mỏi mồm không tả xiết, vừa rồi cười điên làm cái gì, ba hoa làm cái gì, té ra là Diệp Dung Hoa này làm, giờ hay rồi, tự mang dép vả vào mặt mình, chui đâu cho hết đây, bỗng Tiểu Lan nhớ đến vẫn đề quan trọng, liền nàng quay lại gian phòng, cười cười với Vương mặt đơ, cười đến nỗi đến vú cũng lấp liếm được miệng em, “ Ngươi …à không, vị công tử anh tuấn phi phàm soái khí ngất trời này tên gì?”, nói thật, nàng cũng chỉ nhớ hắn là Chiêu Vương chứ còn tên thì chịu, ( - -) @ bó tay chấm com.
Dưới ánh đèn, nam tử do dự một lát,không phải nàng ta biết mình là vương gia sao? Sao đến tên mã cũng không biết, hầy ,cuối cùng mới nhẹ giọng trả lời: "Liễu Hành."
Chương 6: Nàng, vì sao phải chạy trốn?
"Liễu công tử, đa tạ." Dung Hoa gật đầu, đó là Diệp Dung Hoa Chân chính sẽ nói thế, nhưng hiện tại Dung Hoa đang là hàng fake, nào có lý lịch sự như thế, nàng mặt cười đầy, không hiểu sao khuôn mặt của Diệp Dung Hoa vô cùng xinh đẹp giờ trông tục vô cùng, “ Xin đa tại Liễu công tử ạ, làm phiền Liễu công tử cho ta trú nhờ đến sáng mai, ân đức lần này, Tiểu … à nhầm Diệp Dung Hoa ta táng gia bại sản sau này cũng đền đáp ngài.”
"Diệp cô nương, hiềm nghi của cô nương còn chưa tẩy sạch." Liễu Hành bình tĩnh nhìn nàng, nhưng trên mặt cũng giật làm mấy trăm lần, gì mà táng gia bại sản, trong đầu cô nương này toàn chứa những cái gì vậy.
"Thanh giả tự thanh, có điều, ta đã hứa sẽ dùng số tiền lớn để cảm tạ, sáng mai chắc chắn sẽ không làm công tử thất vọng." Dung Hoa mỉm cười nói một câu, sau đó xoay người cùng Túy Đồng vào khoang thuyền.
Liễu Hành cũng đứng dậy, phân phó: "Lâm Hạ, ngày mai giờ Mão nhổ neo, trực tiếp hồi kinh."
Lâm Hạ gật đầu: "Vâng."
Liễu Hành đi thêm hai bước, lại bổ sung một câu: "Cái đuôi Bạch gia này phải trừ bỏ sạch sẽ."
Lâm Hạ gật đầu, sau đó lui xuống sắp xếp.
Một đêm không mộng, lúc Tiểu Lan tỉnh dậy thì trời đã sáng, vừa ngồi dậy mặc xiêm y vào, Túy Đồng đã bưng nước ấm đẩy cửa vào trong, vui cười nói chuyện: "Tiểu thư tỉnh rồi sao?"
"ha ha, tỉnh rồi”
"Tiểu thư tỉnh dậy thật đúng lúc, qua một canh giờ nữa thuyền sẽ cập bến, sau đó chúng ta sẽ đổi sang dùng xe ngựa, nô tỳ còn định vào đánh thức tiểu thư nữa đấy." Túy Đồng vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa tươi cười trò chuyện.
"Làm phiền mọi người rồi, ngại ghê." Tiểu Lan gãi đầu
"Tiểu thư quá lời." Túy Đồng cung kính đáp.
Ầy nói thật là nàng không có quen người ta gọi tiểu thư này tiểu thư nọ gì cả, cái mà giờ bảo nàng không gọi thì nàng ấy nghi ngay, ai đời tiểu thư gia giáo, quy củ, lại không thích gọi là tiểu thư, haizz, một chuyện dài đây, nếu mà mình đổi làm nha hoàn có đỡ không, đỡ mệt đầu với mấy cái quy tắc gì gì ở cổ đại này, mà vô lí thật, nàng Diệp Dung Hoa chính hiệu kia sao ăn nhập nhanh thế? Chưa gì đã biết ứng xử như tiểu thư rồi? Khó hiểu quá ta, giờ cho Dung Hoa thật về lại thì tốt quá, ta làm nha hoàn thân cận cũng được mà, à mà hình như cái khế ước gì gì của cô nàng này hiệp định với Vương mặt đơ kia nhờ món cháo cá hay sao ý nhỉ, hay cứ xuống bếp nấu một lần xem sao.
Rửa mặt xong, nàng kêu Túy Đồng đưa nàng tới phòng bếp của thuyền. Nơi này nguyên liệu có hạn, nhưng cá vẫn còn rất tươi.
Tươi thì tươi, quên chưa nói một điều là Tiểu Lan mắc chứng sợ cá nha, tại vì mỗi lần nàng động vào là người nó dẫy đành đạch, làm nàng sởn hết cả gai ốc, xong bố mẹ ở hiện đại lại hết sức dung túng cho nàng, nên chỉ để nàng nấu mấy món đơn giản, mặc dù nàng cũng biết thân biết phận lên mạng học cách làm các món mời lạ nhưng ầy, kết quả toàn kinh người nên nàng từ bỏ luôn, hết hứng nấu mấy món phức tạp, giờ nhìn thấy cá, đù, không cau mày mới lạ.
Trông nàng bắt con cá rất khổ sở, Túy Đồng nhìn vậy đành ngăn lại, bảo nàng không cần đích thân làm mấy món này. Nàng vẫn kiên quyết bắt, giờ đao đã hạ xuống, nàng không xông pha thì ai xông pha. Nhưng xui thì xui tận mạng, trong lúc bắt cá nàng trượt trân ngã xuống sàn, Túy Đồng nhìn thấy vậy liền tóm lấy tay nàng rồi cũng ngã theo luôn, thế là hai người đập đầu vào nhau, tiếng đến uỳnh một phát, tuy nhiên lại không gây ra tiếng động to lắm.
Bị cục đầu vào nhau đau đến nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Lan xoa xoa đầu, mở mắt đứng dậy đỡ Túy Đồng nhưng lúc nàng mở mắt ra lại chẳng thấy Túy Đồng đâu, mà bên dưới lại là một tiểu cô nương xinh đẹp, đang xoa xoa cái đầu, nàng đỡ nàng dậy, rồi hỏi: “ Tiểu cô nương, cô là ai vậy? sao cô lại ở đây? Túy Đồng đâu rồi?”
Tiểu cô nương cũng giật mình nhìn nàng, theo phản xạ trả lời, “ Ta là Diệp … Dung Hoa… bị trượt chân ngã xuống hồ .... cô cứu ta sao?”
Tiểu Lan há mốc mồm, hai tay giơ lên hình chữ X, “ Cắt cắt cắt cắt…. cô nói cái gì? Cô là Diệp Dung Hoa? Thế ta là ai? ngã xuống hồ … ơ…cái gì thế này?”, nhưng lúc nàng nhìn lại, hình như cô nương này mặc quần áo của mình, ầy đừng nói là …. Rồi nàng chạy một mạch đi tìm cái gương, lúc nhìn vào… Ôi cái cmn gì đây? Sao ta lại biến thành Túy Đồng thế này??? Đừng nói là lời cầu nguyện của mình thành hiện thực rồi nhé, Ô shit man.
Vì quá sốc, Tiểu Lan cầm gương nhìn chằm chằm như người mất hồn, Diệp Dung Hoa bất ngờ thấy nàng chạy mắt, liền đuổi theo, nhìn nàng đờ đẫn như vậy, thấy lạ liền kéo lấy nàng, “ Cô nương, cô làm sao vậy? cô nương?”
Nhờ cái kéo tay liên hồi của Diệp Dung Hoa kéo hồn của Tiểu Lan trở lại, suy xét lại thì cái này cũng có lợi, giờ mọi cái phiền phức đã trả về với chủ nhân của nó, thôi thì ta làm nha hoàn ăn không ngồi rồi đi cũng được, nhưng phải kể lại chút tỉnh hình trước khi nàng ngất đã, không nàng lại hớ rồi đảo lộn hết tình hình. Tiểu Lan cười cười, cầm lấy tay Diệp Dùng Hoa, “ Ta không sao, hơi choáng tí thôi, ta có chuyện này cần nói với cô.” ,Thế rồi Tiểu Lan kể hể tình hình cho nàng ta, chỉ bỏ duy nhất là nàng đã từng ở thân thể Diệp Dung Hoa lúc nàng ấy bất tỉnh, và nàng là người xuyên sách, biết hết mọi chuyện, ( Ngu gì mà nói ha ha)
Diệp Dung Hoa gật đầu đã hiểu, “ Cảm ơn cô nương đã kể lại tỉnh hình cho ta, giờ ta sẽ nấu một chút đồ, làm quà tại lễ với chủ nhân của cô.”
Tiểu Lan gật gật đầu, giờ mọi chuyện đã xong, nàng ngồi xem kịch thôi.
Trổ tài một hồi, Dung Hoa kêu người chuẩn bị bữa sáng, sau đó liền xoay người đi lên tầng ba.
Không khí buổi sáng thập phần tươi mát.
Thái dương còn chưa lên cao, bình mình đặc biệt mỹ lệ, ánh nắng mơ hồ cùng dòng nước trong vắt hợp làm một khiến người ta nhịn không được mà cảm thán.
Liễu Hành một thân áo lam tựa vào lan can nhìn về phương xa, dáng người cao lớn, vạt áo tung bay trong gió trông như tiên nhân vừa mới hạ phàm.
Dung Hoa dừng bước: "Chào Liễu công tử.", Hỏi vì sao Dung Hoa biết vị tiên áo lam này là Liễu Hành vì đương nhiên, là Tiểu Lan chỉ cho nàng , còn dẫn nàng đến tận nơi.
"Chào Diệp cô nương." Liễu Hành xoay người, mặc dù thấy hơi là lạ, cô nương này tính cách sao khác quá vậy, hôm qua thì hùng hổ, chanh chua, giờ thì hiền lương chuẩn mực, ầy thật khó nói rồi đi tới.
Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn.
Tiểu Lan trong lốt Túy Đồng cười tủm tỉm, bắt đầu chế độ làm mai : "Công tử, cháo cá này là đích thân Diệp cô nương làm đấy, ngài nhìn xem, trong vừa đẹp lại còn vừa ngon, ầy, thơm nức mũi, công tử nha, có phúc quá mà lị”
Liễu Hành nhíu nhíu mày, Túy Đồng này từ bao giờ đã mồm miệng thế này nhỉ nhưng cũng không để tâm lắm, cái hắn để tâm là Diệp Dung Hoa tự làm cháo cho hắn. ( Tiểu Lan : phũ quá đi, mặc dù thân ta chỉ là một nhân vật phụ)
"Tự làm?" Liễu Hành có chút bất ngờ mà nhìn Diệp Dung Hoa.
Dung Hoa mỉm cười: "Liễu công tử dùng thử xem."
Liễu Hành ngồi xuống, cẩn thận dùng thử một muỗng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Dung Hoa: "Diệp cô nương, đây là..."
Là có ý gì?
"Liễu công tử cảm thấy thế nào? Món này có hợp khẩu vị không?" Dung Hoa cười hỏi.
"Rất ngon."
"Vậy nó hợp khẩu vị của công tử sao?" Dung Hoa nhướng mày. Năm đó, vì tìm hiểu cách điều hành khách sạn, cô đã dành thời gian nửa năm làm trong bộ phận thực phẩm, mặc dù chỉ làm được vài thứ, nhưng nàng lại biết rất nhiều.
Liễu Hành gật đầu: "Tay nghề của Diệp cô nương thật không tầm thường."
Chỉ vài chữ đã thừa nhận thành tích của nàng ấy.
"Liễu công tử quá khen." Dung Hoa khẽ cười, "Chi bằng chúng ta dùng bữa sáng trước, sau đó mới từ từ nói chuyện được không?"
"Được."
Tiểu Lan nhăn mặt, ôi giời ơi, có cần khách khí vậy không, tiến đi mà, ầy, theo truyện thì hai người này rất khách khí nhau à nha, mãi mới đến với nhau được, ôi cái thân tôi, đến bao giờ mới được xem kịch đây, thôi, tốt nhất giờ triển luôn.
Vì hai người nói chuyện quá mức khách sáo and chói mắt, Tiểu Lan phải ra tay, nàng đánh tiếng, phải ra dáng nha hoàn một chút , “ E hèm, ờ…, công tử cùng Dung cô nương từ từ dùng bữa, từ từ bàn chuyện, ta có việc phải đi, xin cáo lui”. Có chuyện là giả, lui đi mới là thật, nàng là tạo cơ hội cho hai người đó nha, cố gắng nên, cơ mà thực chất nàng muốn xuống bếp, thử miếng cháo tuyệt phẩm của Dung Hoa nha, hí hí, mấy cái tên cổ lỗ sỉ này, toàn sĩ diện, nên ăn có một xíu xịu xìu xiu, nên trong nồi đất vẫn còn khá nhiều, ta là ta xuống ta xơi, a ha ha ha ha ha ha ha, nàng chỉ nghe thấy tiếng “ ừm” của Liễu Hành rồi chạy biến, còn nhanh hơn cả xe ngựa, Liễu Hành giật mình, hình như Túy Đồng hôm nay nàng ta chạy hơi bị nhanh a.
Tiểu Lan rời đi, trong phòng chỉ còn lại Liễu Hành và Diệp Dung Hoa.
Động tác của hai người vô cùng ưu nhã, chỉ lẳng lặng an tĩnh ngồi ăn. Ăn xong, Dung Hoa lấy một tờ giấy trong ống tay áo ra, nói: "Liễu công tử, đây là quà tạ lễ tối qua ta nói."
Liễu Hành duỗi tay nhận lấy, y nhìn qua một lượt, ngẩng đầu hỏi: "Đây là số tiền lớn mà Diệp cô nương nói sao?"
"Tiền bạc chỉ là vật chết, nếu tiêu hết rồi, nó sẽ không còn nữa. Món cháo vừa rồi Liễu công tử cũng vừa dùng qua, cách làm ghi trên giấy là độc nhất vô nhị, chỉ cần biết cách sử dụng, vậy chẳng phải sẽ kiếm được năm vạn lượng ư?"
Liễu Hành trầm tư, qua một lúc lâu mới đáp: "Lời Diệp cô nương nói quả nhiên không sai." Có điều, thoạt nhìn y không có hứng thú.
Dung Hoa tiếp tục: "Nếu Diệp công tử không muốn làm ăn buôn bán, vậy giữ bên mình để dùng cũng không tồi, đương nhiên, công tử có thể bán cho người khác." Thiếu chút là quên, niên đại này, thương gia là kẻ có địa vị thấp hèn trong xã hội.
"Cũng không tệ." Liễu Hành gật đầu, "Tàu sắp cập bến rồi, Diệp cô nương mau về chuẩn bị đi."
Kỳ thật nàng cũng chẳng có gì để chuẩn bị, y phục mặc trên người là của Túy Đồng, có điều Dung Hoa cũng không muốn nhiều lời, chỉ cùng xoay người về khoang.
Xuống thuyền, nàng sẽ phải đối mặt với sự truy bắt của Bạch Lẫm. Bạch Lẫm tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Trong khi ấy, Tiểu Lan đang hùng hổ ăn món cháo cá của Diệp Dung Hoa, miệng không ngừng cảm thán, “ Má ơi, ngon hết sẩy luôn, ahhh, sao mình không nấu ăn ngon được vậy ta, huh u đúng là ông trời ghen ghét, ông trời ghen ghét mà”.
Sau một hồi chiến đấu ác liệt, nồi cháo cá đã bị Tiểu Lan nhét hết vào bụng, giờ no căng, đi lại cũng khó khăn, nàng cố gắng đỡ cái bụng no về phòng Túy Đồng rồi lăn ra giường ngủ lúc nào không biết. ( Khuyến cáo các bạn nhỏ không nên bắt chước theo, vừa ăn no xong đã ngủ sẽ ảnh hưởng đến dạ dày! Warning bắt chước đại cẩu thả Tiểu Lan)
Đến giữa trưa, chính là giờ cơm, Liễu Hành thấy mãi không có người dọn món lên liền thắc mắc gọi Lâm Hạ, “ Lâm Hạ, sao giờ này chưa dọn cơm trưa?”
Lâm Hạ gãi gãi đầu, đúng là hắn cũng vừa đói đi xuống bếp tìm đồ ăn nha, nhưng mà dưới đấy đâu có cái gì, chỉ thấy một bãi chiến trường chén bát và chén bát ai ăn dở mà không dọn thôi, hắn cũng đang tính đi tìm Túy Đồng hỏi đây, chẳng qua chưa kịp đã bị Liễu Hành gọi lại, “ Bẩm công tử, thực ra dưới bếp vẫn chưa chuẩn bị gì cả, ta đang định đi tìm Túy Đồng hỏi chuyện.”
Lại là Túy Đồng sao? Hôm này không những Diêp Dung Hoa thay đổi tính cách mà Túy Đồng cũng vậy à nha, Túy Đồng cũng theo hắn khá lâu rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ phạm sai lầm, ầy, hôm nay gặp quỷ a, Liễu Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “ Ừm, ngươi đi đi”
Vâng, khi Lâm Hạ tìm đến phòng ngủ của Tiểu Lan thì đồng chí vẫn còn đang ngủ rất say, các cụ có câu, ăn no ngủ kĩ, đồng chí Tiểu Lan của chúng ta ăn quá no chắc chắn ngủ cực kỹ, Lâm Hạ đập vừa gọi vừa đập suýt sập cả cửa cũng không thấy ai trả lời, sợ Túy Đồng xảy ra chuyện gì liền đạp mạnh vào cửa, đổ uỳnh một cái.
Còn thủ phạm của mọi chuyện đang ngủ ngon lạnh thì của rụng đến uỳnh một cái rung cả đất trời làm nàng đang ngủ cũng phải tỉnh, hốt hển hét toáng lên, “ Má ơi, có động đất, help me!!!”. Sau một hồi la hét chán chê Tiểu Lan mới dần dần tỉnh, từ từ, mình đang ở trên thuyền thế quái nào lại có động đất. Ý thức được có điều sai sai, Tiểu Lan nheo mắt nhìn ra phía cửa, miệng tí rớt ra ngoài, cái éo gì đây, sao tên Lâm sen kia lại đá tung cửa phòng mình, miệng run run, “ Tên chết bầm!Ngươi…. Ngươi định làm cái gì?”
Lâm Hạ bị đứng hình một hồi sau khi thấy phản ứng của Tiểu Lan, gì mà hét toáng lên, Túy Đồng bình thường trời long đất nở cũng không có như thế này nha, mà lời nói vừa thốt ra khỏi miệng nàng, hình như hơi tục, sao mà có vẻ giống Diệp Dung Hoa hôm qua vậy, ầy, chắc do hắn nghĩ nhiều, “ làm cái gì? Túy Đồng cô định để công tử đói chết sao? Giờ này sao vẫn chưa đi nấu cơm? Lại dám trong phòng ngủ trộm!”
Tiểu Lan giật giật môi, không phải chứ, bình thường Túy Đồng là người nấu ăn? Thôi xong cmnr. Chưa kịp bình tĩnh lại Tiểu Lan đã bị Lâm sen kéo xuống bếp làm đồ ăn.
Giờ, trước mặt Tiểu Lan là đống bát đũa nàng bầy ra lúc trước, một đống rau củ, thịt lợn và cá tươi. Nàng cứ đứng thần ra, Lâm Hạ nhìn thấy nhíu nhíu mày, khó chịu nói, “ Ngươi sao còn đứng đấy, không đi nấu ăn đi!”
Nàng mà nấu được thì nãy giờ cũng chả đứng đây, bực rồi à nha, bị lải nhải từ lúc ngủ dậy đến giờ, tầm tình Tiểu Lan đã hơi không tốt, giờ lại còn bị tên Lâm sen mặt mày khó chịu nói như tra khảo, nàng lại càng tức, liền bốc khói, “ Mắng! Mắng cái gì mà mắng! có giỏi thì ngươi tự mà nấu, người ai cũng có tay có chân , chẳng lẽ không biết tự nấu mà ăn sao, chủ tử ngươi muốn ăn thì tự bảo hắn đi mà nấu, không liên quan đến ta, hừ”
Tiểu Lan mới nói hết câu, liền một lười kiếm kề cổ, ôi cmn, rồi nối liền là giọng lạnh lùng của Lâm Hạ, “ Cẩn thận lời ngươi nói, mặc dù ngươi đã theo công tử lâu năm, nhưng dám bất kính với ngài, cẩn thận mạng của ngươi, Có nấu không?”
Tiểu Lan bị lời của Lâm Hạ dọa sợ, sống lưng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, ông trời ơi, ta có nói gì sai đâu mà hắn định giết ta, ực, thân nha hoàn này cũng không có tiện chút nào đâu nha, động tí không hài lòng liền chết, rõ ràng giọng điệu mình y như hôm qua, sao hắn không đòi giết mình đi? À quên, hôm qua là mướn thân xác nữ chính Diệp Dung Hoa, chết là chết thế nào, ầy , số phận a, thôi thì quyết chí khi nào nàng ấy rời đi ta sẽ nối gót, không thể sống cái kiểu gò bó , lỡ mồm là chết thế này được, Nàng run run, “ Nấu, ta nấu là được chứ gì, ngươi đi ra đi, ta nấu rồi sẽ tự mang lên cho Vuong … à nhầm công tử”.
Lâm Hạ thấy nàng sợ liền biết đã dọa được, liền rời đi, Tiểu Lan thấy hắn rời đi liền thở phào nhẹ nhóm, ôi cmn, cái cổ của ta, suýt thì mất rồi, con nam mô a di đà phật, chứ Jesus, thánh Laima,…
Haizz, cá ơi, ta xin lỗi, vì bảo toàn mạng sống của tao, vĩnh biệt mày nha, Tiểu Lan cầm dao chém con cá như không còn gì để mất. Sau một hồi chiến đấu, cơm canh ba món đã nấu xong, một món cơm, một món rau luộc, một món cá rán và một món trứng, người Tiểu Lan cũng mệt rã rời.
Haizz, mang lên cho tên Vương mặt đơ thôi, Tiểu Lan dọn đồ rồi mang lên phòng của Liễu Hành, vừa đi vừa oán, mẹ nó chứ, sao cái tên vương gia chết tiệt này ở chỗ nào không ở lại ở đúng trên tầng cao nhất là thế nào? Hại ta bưng lên cũng gãy cả chân.
Tới nơi, nàng gõ cửa rồi chẳng buồn nghe có câu trả lời hay không, liền trực tiếp mang đồ vào, dọn ra bàn, dọn xong vẫn chả thấy có người tới, nàng nhìn nhìn xung quanh, thấy Liễu Hành hắn cứ ngây người nhìn nàng, miệng còn run run cười.
Nàng quả thật bốc khói, nộ khí bắt đầu bùng phát, “ Tên vương mặt đơ kia, ngươi cười cái gì mà cười, đói thì ra mà ăn, ta dọn đến tận giường cho ngươi rồi đấy, hừ, có chân có tay sao không tự nấu đi, bắt một nha hoàn nho nhỏ như ta nấu ăn cho cả thuyền, đáng ghét, cơm đây, ăn đi, ta còn dọn.”
Đang cười sau khi nghe câu chửi này của Tiểu Lan , Liễu Hành cũng ngây người, Túy Đồng nàng ta đanh đá như vầy từ bao giờ vậy, dám chửi hắn là Vương mặt đơ, mặt hắn đơ sao? Hay dạo này mình quá dung túng cho hạ nhân nói bậy?, ầy thôi, tẹo tính sau, giờ đói bụng, ăn đã, rồi hắn liền ra bàn ngồi ăn, vừa ăn lại còn vừa nhìn Tiểu Lan cười cười.
Tiểu Lan tức sôi máu, cười cười cái ông nội ngươi, “ Tên kia , ngươi cười cài gì, có ăn nhanh không thì bảo,”
Liễu Hành thâm trầm giờ đây thật sự không thể nào nhịn nổi cười, nhìn cái mặt nàng ta , đã đen lại còn cáu lên giống hết hắc cẩu, lại còn dữ dằn kinh khủng, thật là không thể chịu nổi , hắn vừa ôm bụng vừa cười, “ Ngươi …. Cái mặt của ngươi …. Thật là …. Ta không nhịn được.”
Bị cười chê một cách công khai, Tiểu Lan vừa bực lại vừa thắc mắc, khó hiều nhìn hắn rồi lại xoa xoa mặt, quái lạ, mặt mình có cái gì sao? Nàng nhìn xung quanh rồi đi về phía cái gương, soi mặt mình vào trong. Lúc nàng nhìn vào thân ảnh trong gương, nàng ngã sầm xuống đất, miệng lắp bắp, “ Con mẹ nó… quỷ … quỷ hiện hình”, rồi chạy một lèo ra ngoài.
Vậy là trên hành lang , xuất hiện một ma nữ mặt đen xì, chỉ còn hở đôi môi và đôi mắt là không bị làm sao, tóc mái xoăn một cách lạ thường, nhìn như bị đốt cháy, chạy một cách hớt hải từ tần 3 xuống tầng một, vừa chạy vừa hét, rồi không cẩn thẩn lao thẳng xuống ….. hầm chứa bể cá dưới khoang thuyền. Kết thức là một tiếng hét chói tai khiến lòng ngươi kinh hãi, “ Con mẹ nó ! Cá! Tránh xa bà ra!!”
Và hành động người không ra người, quỷ không ra quỷ này của Tiểu Lan đã được mọi người trên thuyền thu hết vào mắt, người đang ăn cơm thì bị nghẹn, uống nước thì bị sặc, có người đang ăn miếng rau nhìn thấy Tiểu Lan liền tắc cổ suýt chết, may nhổ ra kịp thời.
Diệp Dung Hoa thấy có động tĩnh lớn, chạy ra xem, liền chứng kiến toàn bộ sự việc, nàng cũng phải giật mình mà than , “ Cô nàng Túy Đồng này thật năng động a”
Mọi chuyện kết thúc khi Tiểu Lan được kéo lên, vứt đi tắm rửa, từ đó nàng không hề ra khỏi cửa, nhốt mình ở góc, coi như vừa rồi người đó không phải nàng, không phải nàng, nàng chỉ là không khí, chỉ là không khí.
Đến giờ cơm tối nàng cũng không chịu đi nấu, mặc kệ mọi người, Lâm Hạ kéo thế nào nàng cũng không dời khỏi phòng, có lúc kéo gần được ra khỏi của lại bị tiếng khóc của nàng nháo lên, không dám động nữa, thế là buổi tối ấy, thân ai tự lấy no, riêng hai vị địa phú địa quý lại được con dân trong thuyền ra sức nấu ăn phục vụ tận tình, còn Tiểu Lan cứ lủi thủi một mình , đơ đơ trong góc.
Lúc nàng vẫn còn ngây ngốc ngồi đó, bỗng một cánh tay thanh mảnh kéo nàng lên, là Dung Hoa, nàng còn an ủi, “ Túy Đồng cô nương, cô đừng buồn vì chuyện vừa rồi, thực ra nó cũng không xấu hổ chút nào đâu, chẳng qua là chị chảy một chút tóc, ngã xuống ao cá thôi mà, hồi xưa có lần ta đùa nghịch còn thảm hơn cô, từ trưa đên giờ , ta thấy cô chưa ăn gì nên nấu cho cô một bát cháo gà, đứng dậy ăn một chút đi, vẫn còn nóng hổi lắm”
Đại tỷ à, thực ra em không có đùa nghịch mà, haizz, thôi, thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, nàng dậy ăn thôi, “ Cám ơn tiểu thư, thực sự ta rất cảm kích, cảm ơn”
Diệp Dung Hoa cười cười, dắt nàng vào bàn rồi múc cháo cho nàng ăn. Tiểu Lan vui sướng nhận lấy, ầy, đồ ăn Dung Hoa nấu đúng là miễn chê, nàng vừa ăn vừa tấm tắc khen, “ Tiểu thư, cháo tiểu thư nấu thật là ngon quá đi”
Nàng cười cười, nhìn Tiểu Lan ngốn sạch nồi cháo, bỗng chợt nhớ ra có việc cần hỏi, “ Túy Đồng cô nương, cô có biết thuyền này sẽ đi tới đâu không?”
Đột ngột bị hỏi vấn đề không biết nên Tiểu Lan phải nghĩ nghĩ một lúc, nhớ lại tình tiết truyện xem họ đến đâu, “ Hình như là đến kinh thành”
"Vậy thì tốt quá." Dung Hoa tươi cười, cho dù y vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn quan tâm đưa nàng đi cùng, mặc kệ thế nào, đây cũng là kết quả tốt nhất.
Tại nơi xa lạ này, trong người lại không có một xu dính túi, cho dù nàng có đến từ tương lai cũng không thể bảo đảm bản thân tránh được đám người Bạch Lẫm.
Có Liễu Hành bên cạnh, nàng ít nhất có thể bình yên trở về kinh thành.
..................
Lên bờ, Liễu Hành không nói gì. Dung Hoa cùng Túy Đồng lên một chiếc xe ngựa.
Đoàn người đi về hướng kinh thành, đến giữa trưa mới ngừng lại. Nhưng chả hiểu sao, lúc ăn cơm lại xuất hiện một vật thể nâu nâu, mặc dù trời không phải nóng nhưng mặc thế kia quả thật, cũng làm người khác nóng theo.
Liễu Hành nhìn nhìn cục màu nâu kia, thắc mắc hỏi, “ Túy Đồng, ngươi là cái gì vậy? Trời cũng không có lạnh, ngươi mặc kín như vậy không thấy nóng sao?”
Vâng cục nâu nâu đấy chính là Tiểu Lan của chúng ta, nói nàng không xấu hổ chuyện hôm trước quả là sai bẹt bèn ben, giờ quả thực nàng đang mang bóng ma tâm lí, không muốn để ai nhìn thấy mặt mình, nên liền chọn bộ đồ có mũ trùm đầu nên giờ biến thành vậy, nàng giựt giựt môi, “Nô tì không thấy nóng , mọi người cứ ăn đi, không cần để ý đến ta”, Ta van cầu các người. Thấy nàng nói vậy, hắn cũng không hỏi nữa, tập trung giải quyết bữa trưa.
Dùng cơm xong, Liễu Hành mới lên tiếng hỏi: "Diệp cô nương, nếu đã không có người chăm sóc, hơn nữa bản thân lại vừa trốn khỏi tay Bạch Lẫm, sao cô nương không nghĩ tới chuyện mai danh ẩn tích chứ?”
Vừa lên bờ, thông tin về nàng y đã cho người điều tra, Ngũ tiểu thư của Diệp gia mới chết bệnh mấy ngày trước đó, mà nàng hiện tại lại đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Nguyên nhân trong đó, y có thể đoán được vài phần.
"Ta vì sao phải mai danh ẩn tích?" Y chắc chắn đã điều tra, tốc độ thật nhanh! Dung Hoa uống một ngụm trà, tiếp tục, "Ta không giết người phóng hỏa, cũng không gây ra chuyện thương thiên hại lý, bản thân tại sao phải mai danh ẩn tích? Vì cái gì mà phải trốn chạy?"
Tiểu Lan chêm trong đầu, đúng rồi,việc gì cô ấy phải chạy, cô ấy còn chuẩn bị chỉnh chết mấy tên kia kìa.
Những ủy khuất đó, những vết thương đó, tuy người chịu không phải là nàng, nhưng một thiếu nữ ở độ tuổi đẹp nhất lại uất ức chết như vậy, nàng không cam tâm.
Nàng ấy là một thiên kim sống theo khuôn phép, không làm chuyện sai, càng không có lỗi với người khác, rốt cuộc bọn họ tại sao lại chà đạp nàng?
Mà những người đó còn là người thân của nàng ấy, tối qua Bạch Lẫm vừa mở miệng đã đồng ý đưa ra năm vạn lượng, xem ra quan hệ giữa Diệp gia và Lâm gia không hề bình thường, bọn họ dựa vào cái gì mà chà đạp nàng, sau đó vẫn có thể kê cao gối mà ngủ chứ? Trước thì bán nàng, sau đó hứa sẽ cho nàng cuộc sống không thiếu thốn sao?
Liễu Hành không ngờ Diệp Dung Hoa lại nói như thế, y trầm mặc một lát, nhắc nhở: "Cô nương trở về, cuộc sống trong tương lai sẽ càng khó khăn."
"Núi cao cũng sẽ có đường để đi." Dung Hoa hỏi ngược lại một câu, "Hơn nữa, Liễu công tử cho rằng một nữ tử như ta nếu mai danh ẩn tích sẽ có cuộc sống an bình sao?"
Trước không nói tới Bạch Lẫm, chỉ riêng với gương mặt này, tại một xã hội bị cường quyền áp đặt, cao bay xa chạy, mai danh ẩn tích thật sự là lựa chọn tốt nhất hay sao?
Liễu Hành nhìn nàng: "Cô nương có thể che mắt giấu tai."
"Giấu được một lúc nhưng không thể cả giấu hết cuộc đời." Dung Hoa khẽ cười, "Ta về rồi, khó khăn chắc chắn sẽ gặp phải, nhưng cũng có những người nhất định đứng ngồi không yên."
Liễu Hành suy tư, không tiếp tục nữa.
Chương 7: Có Quỷ
Trên đường, Liễu Hành không nhắc lại vấn đề này với nàng nữa.
Ngày về tới kinh thành, Dung Hoa không trực tiếp trở về Diệp phủ mà đợi sang hôm sau, nếu nàng nhớ không lầm, ngày mai là sinh thần của bá mẫu Kỷ thị, khách khứa đông đúc, đến lúc đó bản thân trở về không phải sẽ có hiệu quả hơn sao?
Liễu Hành quả nhiên làm người tốt tới cùng, đồng ý giữ nàng một đêm.
Sáng hôm sau, thời điểm cáo từ, Liễu Hành kêu Túy Đồng theo nàng về phủ: "Công thức khi trước Diệp cô nương đưa không biết có dùng được hay không, chỉ bằng để Túy Đồng thay ta học hỏi."
Tiểu Lan nghe thấy câu này, chỉ có thể chửi thầm trong đầu, học học học cái rắm, ta biết tài nấu ăn của ta đến đâu lại còn nói là học hỏi, xì, cứ nói toẹt ra là ta đi bảo vệ phu nhân tương lại đi cho xong, hừ hừ, nhưng tính ra cũng chẳng sao, thà theo Dung Hoa còn hơn hắn, nhỡ có lỡ mồm lại một trận như hôm trước thì quả thật không còn lỗ mà chui, nàng hương Dung Hoa cười to toét,bên tay thì hướng Liễu Hành vẫy vẫy, “ Dung tiểu thư, từ giờ xin chỉ giáo, à quên, công tử cho ta xin tờ khế ước bán thân, từ giơ ta sẽ là người của Dung tiểu thư, ngài đừng lo, ta sẽ không làm xấu mặt chủ nhân là ngài”
Liễu Hành cảm thấy kì kì, có lí nào nha hoàn đòi giấy bán thân không?, nhưng vẫn nói, “ khế ước của ngươi ta sẽ chuyển lại sau, giờ ta hang để ở nhà, ngươi cứ việc đi theo nàng đi”
Tiểu Lan bĩu bĩu môi, ờ thôi, chấp nhận.
"Đại ân không thể nào cảm tạ bằng lời, Liễu công tử, hẹn ngày sau gặp lại." Dung Hoa khuỵu gối hành lễ, sau đó liền cùng Tiểu Lan lên xe.
Là lòng tốt cũng được, là đồng tình cũng thế, ân tình của này, nàng sẽ ghi nhớ.
Xuống xe, Dung Hoa mang theo Tiểu Lan , từng bước từng bước ưu nhã đi vào.
Đi theo sau Dung Hoa, quả thật Tiểu Lan nhìn mọi thứ xong há hốc mồm, thật con mẹ nó sa hoa!! Uầy, đồ treo kia hình như bằng vải lụa, uầy trên giải lụa hinh như đính vàng, uầy con sư tử ở góc của mắt đính ngọc kìa. Tiểu Lan bắt đầu mở cờ trong bụng, mấy thứ kia, he he, đợi vào túi ta nha.
Quản gia Diệp Nghĩa đã tươi cười đón khách, thấy Dung Hoa đi tới, ông ta sửng sốt, sau đó xoa xoa mắt mình, nói không thành câu: "Ngũ... Tiểu... Tiểu... Thư?"
"Có quỷ!" Đám gia đinh bên cạnh sợ tới hai chân run lên.
Tiếng hét làm Tiểu Lan giật mình, à quên, kịch hay đến rồi, vắt chân ngồi xem thôi.
"Hét to như vậy còn ra bộ dáng gì?" Diệp Nghĩa dù sao cũng là người từng trải, ông ta nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu mắng, "Chỉ là tiểu cô nương trông giống Ngũ tiểu thư, quỷ gì chứ? Coi chừng ảnh hưởng tới khách quý!"
"Nghĩa thúc." Tổ tông của Diệp Nghĩa là gia phó của Diệp gia, người nhà bọn họ được lấy họ Diệp, cho nên đám tiểu bối các nàng đều tôn xưng gọi ông ta một tiếng nghĩa thúc. Dung Hoa đi tới, tươi cười thân thiết hỏi, "Nghĩa thúc, con về rồi. Tổ mẫu, bá phụ, bá mẫu, đường huynh, đường tỷ, đường muội, bọn họ đều khỏe chứ?"
"Ngũ... Ngũ tiểu thư?" Diệp Nghĩa không tin vào mắt mình, cả người đầy mồ hôi lạnh, "Ngũ... Tiểu thư, sao người lại quay về?"
Ban ngày ban mặt đã gặp quỷ sao? Diệp Nghĩa ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời rực rỡ bên trên, chẳng lẽ âm hồn của Ngũ tiểu thư không sợ hồn phi phách tán sao?
"A, có quỷ!" Đám gia đinh vội vàng bỏ chạy.
Dung Hoa nhìn Diệp Nghĩa, sau đó nâng bước lướt qua, cùng Túy Đồng vào phủ.
Cả đoạn đường, gà bay chó chạy.
"Hiệu quả cũng không tệ." Dung Hoa cười tủm tỉm.
"Thảo nào tiểu thư lại chọn hôm nay trở về, rõ ràng là muốn kinh thiên động địa về nhà đây mà!" Túy Đồng cũng cười, khen.
Dung Hoa gật đầu, bước đi càng thêm ưu nhã, tiếp tục hướng về hậu viện.
.....................
Sinh thần lần này của Kỷ thị cử hành ở Hà uyển, Hà uyển tên như ý nghĩa, bên trong có một hồ sen rất lớn, hiện tại đúng lúc mùa sen nở rộ, hương thơm thanh thuần thấm đẫm ruột gan.
Kỷ thị và Diệp lão phu nhân đang cùng các vị phu nhân khác nói chuyện nhà, mà nữ nhi Diệp Chi Châu cùng thứ nữ nhị phòng Diệp Di Nguyệt cùng các tiểu thư vui đùa ngoài vườn.
Một bà tử sắc mặt không tốt đi vào, lặng lẽ tới tới cạnh Kỷ thị, cúi đầu: "Phu nhân, không xong rồi, Ngũ tiểu thư đã trở về."
"Ngươi nói cái gì? Ai trở về?" Kỷ thị đang trò chuyện với phu nhân bên cạnh nên nghe không rõ, liền quay đầu hỏi lại một câu.
Bà tử kia định trả lời thì bên ngoài truyền tới tiếng kêu thất thanh: "Quỷ, có quỷ!"
Kỷ thị nhíu mày, vừa đứng dậy thì Diệp lão phu nhân đã lên tiếng: "Đi xem đi, đám nô tài đó thật không hiểu quy củ."
"Vâng, mẫu thân, con dâu đi ngay." Kỷ thị cung kính, sau đó cười xin lỗi với các vị phu nhân khác, "Để mọi người chê cười rồi."
"Nói không chừng lại là kẻ nào nhát gan sợ chuyện thôi, lão phu nhân yên tâm, không sao đâu." Tẩu tử của Kỷ thị, Kỷ phu nhân cười an ủi Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân cũng cười: "Bên ngoài đều là các tiểu cô nương, đừng để bọn họ hoảng sợ."
Mấy vị phu nhân khác cũng vội cười khuyên giải.
Kỷ thị lập tức ra ngoài.
Người còn chưa tới cửa, đám cô nương bên ngoài đã hoa dung thất sắc kéo nha đầu của mình chạy vào phòng: "Quỷ, quỷ kìa!"
Sắc mặt Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt tái nhợt, hai người đỡ tay nha đầu, thanh âm run run: "Có... Quỷ, có quỷ..."
Đám cô nương đều sợ tới sắc mặt trắng bệch, ai nấy đều run lẩy bẩy, không ngừng kêu: "Quỷ... Quỷ..."
Chúng phu nhân vội vàng trấn an.
Việc này...
Sắc mặt Diệp lão phu nhân cũng trầm xuống.
Kỷ thị nhìn tỷ muội Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, trách mắng: "Châu Nhi, Nguyệt Nhi, chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?"
Ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ?
Kỷ thị lạnh lùng nhìn đám bà tử theo hầu.
Đám người đồng loạt quỳ xuống, run tay chỉ ra bên ngoài: "Phu nhân, Ngũ... Ngũ... Tiểu thư, Tiểu thư... Đã... Trở về..."
"Yêu ngôn hoặc chúng, ai cho các ngươi nói bậy!" Kỷ thị không khỏi sợ hãi, nhìn mày cả giận, "Là ai giả thần giả quỷ tung tin đồn hả? Mau đưa các vị tiểu thư..."
"Bá mẫu." Ngoài cửa truyền tới giọng nói thanh thúy nhưng vô cùng quen thuộc.
Kỷ thị nghẹn lời, chậm rãi quay đầu nhìn ra.
Dung Hoa một thân áo tím mộc mạc đi vào, gương mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Kỷ thị mở to hai mắt, một câu cũng nói không nên lời, hai chân như cây định bị đóng dưới đất không thể cử động.
Nha đầu chết tiệt này, nàng ta... Nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?
"Ngũ cô nương?" Chúng phu nhân nhìn người đi tới cũng cả kinh.
"Quỷ..." Một phu nhân nhát gan lớn tiếng gọi.
Kỷ thị nuốt một ngụm nước bọt: "Dung... Nha đầu...."
Dung Hoa đi tới trước mặt Kỷ thị, nụ cười ôn nhu, quan tâm hỏi: "Đại bá mẫu, người làm sao vậy? Không phải thân thể có chỗ không thoải mái đấy chứ?"
Nha đầu chết tiệt, biết rồi còn hỏi!
Kỷ thị hận không thể vung tay tát nàng một cái, đem nụ cười trên gương mặt kia xé nát. Nhưng ngại mọi người ở đây, bà chỉ có thể vò chặt khăn lụa trong tay.
"Ngũ muội muội, muội là người hay quỷ vậy?" Diệp Di Châu sợ hãi rúc người vào Kỷ thị.
"Dung nha đầu? Là con sao? Thật sự là con sao?" Diệp lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở giữa, lệ nóng lặng lẽ rơi ra.
"Tổ mẫu, là cháu đây, cháu đã trở về." Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Diệp lão phu nhân, khuỵu gối hành lễ.
Hiện tại người đang sống sờ sờ trước mặt, bọn họ còn có thể làm gì?
Vậy sự tình lúc trước phải giải quyết sao đây?
Cả người Kỷ thị ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng nội tâm lại nóng như lửa đốt.
Nhiều người đang nhìn như vậy, bà phải giải thích sao đây?
"Đứa cháu đáng thương của ta!" Diệp lão phu nhân run rẩy đứng dậy, mới đi được vài bước đã lảo đảo ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Gừng càng già quả nhiên càng cay! Nhìn Diệp lão phu nhân ngất đi, khóe miệng Dung Hoa xẹt qua một tia cười lạnh.
Tiểu Lan đứng cạnh Diệp Dung Hoa từ vừa nãy, quan sát sự việc, ầy mấy cái chiêu này cũng cũ quá đi.
Liễu Hành bên này vừa đi lại vừa thắc mắc, hai hôm này thật sự gặp toàn chuyện lạ, Diệp Dung Hoa tính cách thay đổi, Túy Đồng thời trước chăm chăm nghe lời giờ bỗng quay ngoặt , hết sức quậy phá, lại còn liên tục nói bậy … thật là giống Diệp Dung Hoa lúc đầu gặp, hắn rất nghi ngờ, nhẹ giọng gọi ám vệ, “ Theo dõi Diệp Dung Hoa cùng Túy Đồng cho ta”