Chương 1: Ta là tiểu thư....?

Tiểu Lan, một học sinh rất đỗi bình thường tại trường THPT rất rất bình thường của Việt Nam, đang đi học rất bình thường như bao bạn bè cùng trang lứa. cứ tưởng mọi thứ sẽ trôi qua bình thường như thế nhưng bỗng dưng chỉ một lần trượt chân ngã xuống ao làm thay đổi vận mệnh của nàng.

Mọi thứ bỗng nhiên trở nên đen tối, mịt mờ, nhưng một âm thanh rất lớn đang phát ra, hình như có ai đó đang gọi tên nàng. Tiểu Lan mở bừng mắt, người vẫn còn ướt át mồ hôi, nhìn mọi thứ xung quanh.

Trước mặt nàng bây giờ là một bà lão già nua cùng một ông lão đầu tóc đã bạc trắng, hình như họ là vợ chồng. Nhưng lại rất xa lạ, nàng không biết họ là ai. Họ đang rất lo lắng xen lẫn mừng rỡ khi thấy nàng tỉnh lại. Họ có vẻ là người tốt. " Chậm đã sao họ lại mặc đồ cổ trang vậy???" Tiểu Lan giật mình nhìn xuống người, quả thật hãi hùng, nàng cũng đang mặc đồ cổ trang nữa kìa. Trời ạ, không phải là mình xuyên không tới Trung Quốc đấy chứ?

Chưa kịp định thần, bà lão đã ôm lấy nàng khóc sướt mướt : " Ngốc à, cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm chúng ta lo mãi".

Tiểu Lan hơi ngượng nghịu, tự nhiên người lạ ôm ai mà chả ngượng, nhưng chắc là do quá quan tâm thôi, quả là một người mẹ tốt, tiểu Lan cười cười, nếu nàng đã lỡ xuyên đến đây, xuyên vào cơ thể này nàng cũng lên thích ứng và đối xử tốt với họ, dù sao họ cũng là phụ mẫu của cơ thể này, : " Mẫu thân, người không cần lo lắng, chẳng phải ta đã tỉnh rồi sao, người đừng khóc nữa".

Nghe tới đây hai người kinh hãi, há hốc mồm, nghi ngỡ mình vừa nghe được cái gì, nàng nhau mày : " Phụ thân, mẫu thân, hai người làm sao vậy??" làm gì mà kinh ngạc dữ thế.

Hai người họ sống lưng lạnh toát, mặt cắt không còn giọt máu, liền sợ hãi nói nhỏ : " Tiểu thư ơi, Tiểu thư có biết mình đang nói gì không, chúng ta là người hầu của ngài mà!"

What's the.... Thế là do mình nhận vơ, nàng cười hì hì : " ha ha sorry, tại ta mới ngã xuống nước nên đầu óc hơi có vấn đề.", kiểu xuyên không này lạ vãi chưởng, ở nhà rách nát, ăn mặc đồ cũ kĩ mà cũng gọi là tiểu thư á trời, sợ mình cơm ăn không đủ chứ tiểu thư cái khỉ gì.

Ông lão run người, trời ạ Tiểu thư hình như sau khi bị đánh nên ấm đầu, còn không biết làm sao mình ngất nữa à, : " Tiểu thư nhà tôi ơi, cô là bị đánh ngất chứ có ngã xuống đâu, mà người vừa nói gì cơ , cái gì mà só rì??"

" Á đù, thế ko phải là ta ngã xuống nước sao, ơ lạ thật đáng lẽ sao chả giống trong phim gì cả, đáng lẽ là hai người cũng ngã xuống một địa điểm mới xuyên không được cơ mà, thật quái dị", Tiểu Lan làu bàu.

Hai vợ chồng già không hiểu chuyện gì xảy ra, hơi sợ hãi nhìn nhau, Tiểu thư hình như đánh đến bị điên rồi.

Nàng cười hì hì nhìn hai người họ, ra ý cho xin chén nước cho tỉnh táo , chắc bọn họ đang nghĩ mình có vấn đề rồi, nhưng ta mặc kệ, phải tìm hiểu nhóc này trước đã, nhìn thân hình này, chà thon gớm, chắc tầm 14, nhỏ hơn nàng 3 tuổi.

Nàng vừa uống nước xong thấy thật thoải mái, nước ở đây thật ngọt, ngon và sạch hơn nước ở thời nàng nhiều, vừa ô nhiễm lại còn vừa hôi thối, thấy mà kinh. Nàng tiếp tục uống, hai người thấy tiểu thư của mình uống nước nhiều quá, rồi lại trướng bụng liền ngăn lại : " Tiểu thư à, uống từ từ thôi, làm gì mà như sắp chết khát rồi ý"

Đúng là ta sắp khát chết rồi này, nhưng nàng giật mình, làm rơi cả chén nước : " Ngươi,... ngươi nói cái gì... ta là tiểu thư thật á?"

Hai người lại vỗ đầu : " Trời ơi, ngài không là tiểu thư thì là ai, ngài là Tứ tiểu thư Lý gia, Lý tướng quân!"

Thiệt hả trời, nàng nhìn nghèo túng như vậy mà là Tiểu thư thật á. Đúng là không thể nào tin nổi, nàng từ từ cười , nụ cười tà mị làm người ta rợn tóc gáy, xích gần người bà lão, lặng hỏi bà về mọi thứ liên quan đến nàng, từ đầu đến cuối, không chút thiểu sót.

Đến cuối nàng bỗng dưng cười như điên, nụ cười như không tin vào những gì nàng nghe thấy. Hóa ra nàng là thứ nữ cuối cùng của nhà Lý tướng quân, oai danh hùng vĩ ngoài sa trường, nhưng thân phận là không khác gì nha hoàn, không, còn ti tiện hơn nha hoàn trong phủ. Vì là con của nha hoàn qua một lần say xỉn nên cha nàng mới sinh nàng ra, thân phận quá ti tiện của mẹ khiến nàng và mẹ luôn bị người trong phủ khi dễ, còn bị mang ra làm bao cát xả giận. Mẹ nàng nhiều lần bị tra tấn, do sức khỏe vốn yếu ớt, sau khi có nàng đều mang những thứ tốt nhất mà bà có cho nàng, không chịu được mà ra đi lúc nàng mới lên năm. Mẹ cả cũng huynh muội chướng mắt, đuổi nàng ra ngôi viện rách nát, phía sau phủ, cho tự sinh tư diệt mà phụ thân chẳng mảy may quan tâm, không một lời nói đỡ. Hôm nay nàng ngất đi cũng là do nhị tiểu thư Lý Ngư và đại tiểu thư Lý Nguyệt gây ra, họ lấy nàng xả giận vì hôm nay bị người khác trêu hoa ghẹo nguyệt. Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có đại ca Lý Nghị Phong đối xử tốt với nàng hơn một chút, khi thấy nàng bị bắt lạt có vài lời can ngăn, còn phân phó hai lão bà này thình thoảng lẻn ra phủ giúp đỡ nàng kiếm cái ăn, cái mặc. Cũng coi là người tốt. Mà hơn hết nàng đang ở thời Đường, hay nói gọn hơn là Bắc Đường triều, thế lực vững mạnh và cực kì hung thịnh. Nàng cười ha ha lên, số mình quả quá là nhọ phải không, người ta xuyên không không công chúa cao quý thì cũng là tiểu thư thượng đẳng mà mình là tiểu thư mà không bằng một con nha hoàn trong phủ, một tiểu thư phế vật mọi người đều chán ghét, thân thể nhu nhược, nói chung là không có gì nổi bật, nhan sắc tầm thường, dáng vóc thì thon gầy, nhưng tính là nhỏ con, người thì nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn không đủ. Thà nàng xuyên thành nha hoàn, biết đâu có vương gia nào để mắt còn được leo lên làm vương phi giống mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình , không thì cũng là người có năng lực đặc biệt gì đấy như chữa bện này, hay chế tạo mấy cái loại vũ khí chết người. Nhưng nhìn lai nàng mà xem, học sinh mới 17 tuổi đầu, còn ăn hại bám váy mẹ, chưa tự lập, chả biết cái khỉ gió gì ngoài mấy cái kiến thức sách vở. thôi thế là hết, cuộc đời thật như shit.

Nàng chán nản, cho hai lão ông, lão bà quay trở về phủ. Cơ mà nàng cũng hơi thắc mắc nhan sắc nhóc này có đẹp không, không đẹp thì cũng làm ơn dễ nhìn một chút.

Nhìn vào gương nàng mới khẽ thở , mặt y như mình, mỗi tội da dẻ trắng trẻo, trẻ con hơn thôi. Cũng tính là nhìn vừa mắt.

Nàng thở dài, leo lên giường ngủ, mặc kệ sự đời, nó muốn ra sao thì ra, mai tính sau rồi thiếp đi.