Chương 13: Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 13: Dự Vương Mời Tới Phủ

Diệp Phù cùng Diệp Chi vừa rời khỏi, Diệp Thiên liền đi tây thư phòng, chờ đến lúc Lục Phỉ mang cơm tối lên, ba ngàn chữ nhỏ của nàng còn chưa có viết xong.

Triệu ma ma tiến đến nhìn thoáng qua, gặp Diệp Thiên từng nét từng nét họa ra rất là nghiêm túc, liền khuyên nhủ: "Cô nương dùng cơm tối đã rồi lại viết, để lâu nữa thức ăn đều muốn lạnh."

Diệp Thiên bút cũng không ngừng lại, khe khẽ lắc đầu, dùng bữa xong trời liền tối mịt rồi, ca ca không cho nàng đọc sách viết chữ dưới ánh đèn, sợ nàng đem hai mắt đều lộng hỏng.

"Thế tử gia thật là, làm gì lại bố trí cho cô nương nhiều công khóa như vậy, cũng không phải muốn khảo cái trạng nguyên. Làm hại cô nương bữa tối đều ăn không đến, chẳng lẽ không biết tiểu cô nương là không được để bụng đói sao?" Triệu ma ma lầm bầm lầu bầu nói.

Tay Diệp Thiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Ma ma, ngươi đứng ở chỗ này nói chuyện, ta càng viết không xong."

"Hảo hảo, lão nô không nói," Triệu ma ma than thở dời bước, "Đáng thương cô nương của chúng ta, không có người thương. Ai"

Diệp Thiên nhíu mày, chẳng lẽ ca ca chọc gì tới Triệu ma ma, nàng làm sao luôn ở trước mặt mình xoay trái lật phải ẩn ý phàn nàn ca ca? Nàng cũng không nghĩ nhiều lại cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ, cuối cùng trước khi trời tối hẳn nàng cũng đem ba ngàn chữ nhỏ viết xong, thầm nghĩ: "Ngày mai cũng không thể lại lười biếng nữa, sau khi kết thúc bài khóa về lễ nghi hành lễ phải về bắt đầu viết ngay mới được, tranh thủ cố gắng đến trước bữa trưa hoàn thánh, như vậy cho dù buổi chiều có việc chậm trễ, cũng sẽ không rơi vào tình trạng không thể hoàn thành công khóa."

Ba ngàn chữ cũng không nhiều, bình thường nàng rất nhẹ nhàng viết là có thể hoàn thành, cho nên thường thường kéo dài tới lúc lúc ngủ trưa dậy rồi mới bắt đầu viết, không nghĩ tới hôm nay Diệp Phù cùng Diệp Chi sẽ đến đây, làm trễ nải thời gian.

*

Không đến hai ngày sau, Dự vương lại phái người đưa thiếp mời tới, mời Diệp tứ cô nương đến Dự vương phủ làm khách.

Diệp Thiên không có gì bất ngờ, bởi vì lần trước ở trong xe ngựa hắn đã nói qua với nàng.

Diệp Lệ có chút bất mãn, vị Dự vương này cũng quá chịu khó rồi đi, vừa mới vào hoàng cung diện kiến Ngọc phi nương nương không có mấy ngày, lại muốn mời muội muội đi vương phủ của hắn làm khách. Bất quá, lần này Dự vương cũng không tùy tiện như lần trước, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo, phái người đưa thiếp mời đến, hắn cũng không thể ngăn cản từ chối gì. Lại nói, Dự vương coi trọng muội muội như vậy, hắn cũng là cảm thấy rất an tâm, nguyên bản lo lắng vị hoàng tử ngang ngược càn rỡ này sẽ không để mắt đến vụ hôn nhân này, muội muội khó tránh khỏi sẽ phải chịu ủy khuất, hiện tại khỏa tâm đang treo cao của hắn cuối cùng cũng buông xuống chút.

"Thiên tỷ nhi còn nhỏ, một mình đi làm khách không quá phù hợp." Lão thái thái cười híp mắt nói ra: "Phù tỷ nhi theo nàng đi thôi." Diệp Dung tính tình không tốt, nếu đi sợ là sẽ gây chuyện, Diệp Chi là thứ nữ, vẫn là Diệp Phù đi tốt nhất, Dự vương là thân vương, nếu có thể mượn thế Dự vương mà kết giao với các vị huân công quý thì còn gì tốt hơn.

"Thiếp mời của Điện hạ bên trên viết là mời một mình ta." Diệp Thiên phản đối.

"Hắn là viết mời ngươi, nhưng cũng không nói không cho phép mang người khác," lão thái thái tiếp tục, "Đến lúc đó Phù tỷ nhi cùng đi, hắn tự nhiên sẽ chiêu đãi cả hai."

Diệp Thiên còn muốn nói điều gì, Diệp Lệ cho nàng một ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu. Dự vương cũng không phải loại người tốt tính, để người khác tính toán trên đầu mình, hắn cũng muốn nhìn xem, đến lúc đó Diệp Phù có thể tiến vào đại môn Dự vương phủ hay không

Diệp Thiên không nói gì nữa, lão thái thái lại bắt đầu tiếp tục phàn nàn, "Nói đến, Dự vương dù sao tuổi không lớn lắm, đạo lí đối nhân xử thế phương diện tiếp xúc còn ít, hài tử nhà bình thường đi đến nhà người khác, cũng nên đi bái kiến trưởng bối một chút mới phải." Nàng ý vị thâm trường nhìn qua Diệp Thiên, Dự vương lần trước tới đây đón Diệp Thiên, đi Tư Viễn đường gặp Mạnh thị, nhưng cũng không tới gặp nàng, làm cho trong lòng nàng rất không thoải mái. Đương nhiên, nàng cũng không có can đảm đối Dự vương nói cái gì, nhưng nếu Diệp Thiên có thể ở trước mặt Dự vương nhắc tới một chút, lần sau, Dự vương sẽ biết ý mà đến Thọ An đường này thôi.

"Điện hạ cũng không phải là hài tử nhà bình thường." Diệp Lệ còn chưa mở miệng, Diệp Thiên đã vượt lên nói trước, nàng mặc dù còn nhỏ, nhưng là cũng có dịp vào hoàng cung mấy lần, ca ca nàng Diệp Lệ mỗi lần đều căn dặn nàng quý nhân trong cung không thể va chạm, không thể phản bác, nàng đối với hoàng gia cao cao tại thượng vẫn có chút kiến thức, "Điện hạ nếu tới Thọ An đường, lão thái thái là cần phải hành lễ với hắn." Lần trước, nàng cùng ca ca đều hành lễ, mẫu thân lúc đầu cũng nghĩ cố dùng sức đứng dậy hành lễ, Dự vương biết mẫu thân bị bệnh liệt giường, mới ngăn lại.

Trong mắt Diệp Lệ hiện lên ý cười, tán thưởng mà liếc nhìn bảo bối muội muội.

Lão thái thái lúng túng ho nhẹ một tiếng, nàng cũng không muốn hành lễ với Dự vương, cảm giác giống như bị Thiên tỷ nhi chiếm tiện nghi vậy.

"Nói đến, lần trước lão thái thái cũng nên ra ngoài cùng bái kiến điện hạ." Diệp Thiên lại bổ sung, Dự vương chê bọn họ phiền đem bọn hắn đuổi đi là một chuyện, nhưng là, thân vương giá lâm, bọn họ toàn bộ người trong phủ đều nên đi bái kiến.

Diệp Lệ kém chút nữa cười thành tiếng, thật là một muội muội thông minh, nhanh trí.

Khuôn mắt lão thái thái mặt đều mau chuyển sang màu gan lợn, nàng lại không muốn đi "Bái kiến" Dự vương, dưới cái nhìn của nàng, kia là tôn nữ tế (cháu rể), hẳn là hắn đến bái kiến mình mới phải. Lại nói, tánh khí của Dự vương, vạn nhất thời điểm nàng làm bộ dáng muốn hành lễ, hắn không ngăn cản mình lại, kia chẳng phải nói nàng phải thật sự hành lễ một hậu bối sao?

"Tốt tốt," lão thái thái không kiên nhẫn phất phất tay, "Các ngươi tất cả lui xuống đi, chuẩn bị cẩn thận một chút, đến lúc đó đến Dự vương phủ không được thất lễ."

Diệp Dung một đường đi theo Diệp Phù, đến một chỗ không người, giữ chặt tay áo của nàng mà lắc, "Đại tỷ tỷ, ta cũng muốn đi Dự vương phủ!"

Diệp Phù đang có chút thấp thỏm, kia là phủ thân vương, nàng đương nhiên muốn đi, lại có chút e ngại Dự vương, hiện tại Diệp Dung cũng muốn đi, vừa vặn kéo theo nàng làm bạn. Diệp Phù giả bộ khó xử gật đầu, "Muội là thân muội muội của ta, muội muốn đi ta tự nhiên là cũng muốn dẫn muội theo, đến lúc đó muội trước tiên cứ trốn sẵn trong xe ngựa đi. Chính là, muội có thể đi nhưng đến đó cũng không thể chọc ra tai hoạ."

"Hảo, đại tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ không gây chuyện." Diệp Dung cực kỳ cao hứng, lần này, nàng nhất định phải hỏi thăm rõ ràng, vì cái gì hắn rõ ràng nhìn trúng mình, lại bắn trúng Diệp Thiên, nếu là hắn lúc ấy không có bịt mắt liền tốt biết bao nhiêu, khẳng định sẽ không bắn sai. Giờ chỉ có thể gặp hắn rồi tính, chỉ cần hắn đi cầu hoàng thượng, đem thánh chỉ tứ hôn sửa lại mới tốt a.

Chuẩn bị đến Dự vương phủ làm khách, Bạch Trân cùng Lục Phỉ liền vội tới vội lui, đi dinh phủ của cô gia, cô nương nhà mình nhất định phải trang điểm cho thật xinh xinh đẹp đẹp mới được. Hai người lục tung tủ trang phục để chọn ra y phục tốt nhất.

Hai chiếc xe ngựa cùng nhau ngừng lại trước đại môn Dự vương phủ, Lục Phỉ nhảy xuống trước, vừa định đi chuyển băng ghế cho cô nương, liền thấy Dự vương nhanh chân từ trong cửa lớn đi ra, bên cạnh hắn còn đi theo một tên thái giám, nếu có ai biết đến khẳng định sẽ giật nảy mình: Đây là vị khách nhân tôn quý bậc nào, vậy mà lại khiến Dự vương điện hạ mang theo thái giám tùy thân Khang công công của hắn tự mình ra nghênh tiếp.

Lục Phỉ trông thấy Dự vương đi thẳng tới cạnh xe ngựa, mà cô nương nhà mình cũng rất là tự nhiên nâng lên cánh tay, hướng phía Dự vương duỗi qua.

Dự vương đem Diệp Thiên ôm xuống, lôi kéo tay của nàng hướng phía vương phủ mà đi, một chút cũng không nhìn Diệp Phù từ một chiếc xe ngựa khác bước xuống xe. Khang công công cười híp mắt đi theo bên người chủ tử, trong lòng mừng rỡ nở hoa, vương gia nhà mình tâm tư thâm trầm, hắn còn lo lắng không ai có thể đi vào tâm vương gia đâu, bây giờ nhìn vương gia nhà mình cùng tiểu vương phi ăn ý hài hòa như vậy, tương lai hai người thành hôn, cảm tình khẳng định sẽ rất tốt.

Mắt thấy hai người liền muốn vào cửa, Diệp Phù sốt ruột hô: "Tứ muội muội, chờ ta một chút a."

Nàng cuống quít xuống xe ngựa, đuổi theo hai bước, Diệp Dung theo sát phía sau.

Dự vương xoay người nhàn nhạt liếc các nàng một chút, chân mày nhướng lên, không mở miệng.

Đôi mắt hạnh trong trẻo của Diệp Thiên nháy hai cái, cũng không nói chuyện. Diệp Phù vô cùng xấu hổ, miễn cưỡng cười cười, kiên trì nói ra: "Y phục này của Tứ muội muội thật dễ nhìn, trông như một đóa hoa đào xinh đẹp."

Đôi mắt phượng đen như mực của Dự vương rơi xuống trên thân tiểu vương phi nhà mình, nàng mặc trên thân một kiện áo váy ngoài màu hồng anh đào, trên eo buộc hai sợi dây lụa sắc xanh tươi mát, thật dài rũ xuống chân váy, hai dây buộc tóc bên trên đính khỏa ngọc bích chạm trổ hình hoa đào và hoa sen. Mặc dù Diệp Phù khen là khen y phục, nhưng trong mắt hắn, tiểu vương phi của hắn mới chính là đóa hoa đào xinh đẹp kia.

"Hừ." Diệp Dung tức giận lớn tiếng: "Hoa đào cái gì chứ, ta chưa từng thấy qua hoa đào nào béo như vậy!"

Khang công công ánh mắt mãnh liệt, như lưỡi đao bắn về phía Diệp Dung, kẻ nào to gan như vậy, cũng dám chê bai tiểu vương phi nhà mình?! Dự vương càng giận dữ hơn, giơ tay liền muốn quất cho nàng một roi, giơ tay lên mới phát hiện không có cầm theo roi da, hắn là ra tiếp đón tiểu vương phi của hắn, ai nghĩ đến sẽ gặp phải thứ không có mắt như thế!

Bất quá, hắn quên đem roi, Khang công công cũng không có quên, hai tay nâng lên sợi roi nạm vàng khảm ngọc lộng lẫy kia liền đưa tới.

Diệp Dung còn có chút ngu ngơ, Diệp Phù đã bị dọa sợ, bước lên phía trước lôi kéo nàng một cái, "Vương gia chớ trách, tam muội muội nàng... "

"Bá" một cái, sợi roi kia mang theo một đạo tàn ảnh, bay tới ngay trên đầu Diệp Dung, cọ qua thái dương Diệp Phù mà đi, làm nàng sợ hãi hét lên một tiếng, trái tim thiếu chút nữa từ trong yết hầu nhảy ra, ngón tay ở trên mặt loạn xạ sờ soạng một trận, phát hiện không có bị thương, lúc này mới đi xem Diệp Dung.

Diệp Dung cũng không có bị thương, hoặc là nói mặt nàng không có bị thương, sợi roi kia tránh qua mặt nàng, ném vào trên đầu tóc nàng. Nàng tóc mai tán loạn, một lọn tóc lớn cứ như vậy trực tiếp bị chém đứt, trên đầu chỉ để lại một đoạn chân tóc dài không đến một tấc, phần tóc bị chém rớt phiêu tán rơi trên mặt đất, bị gió thổi qua, rơi rụng tả tả khắp nơi.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Dự vương lạnh lẽo như ngày đông giá rét, phân phó thị vệ giữ cổng, "Đuổi ra ngoài, về sau không cho phép các nàng tiến vào ngõ nhỏ này." Bởi vì Dự vương phủ chiếm diện tích rất rộng, ngõ nhỏ này bên trong chỉ có Dự vương phủ một hộ, đầu ngõ liền có hai thị vệ trông giữ.

Đầu gối Diệp Phù mềm nhũn, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, Diệp Dung lúc này mới kịp phản ứng, nhìn xem tóc rơi trên đất, vừa định thét lên, đã nhìn thấy kiếm trong tay thị vệ rút ra phân nữa, lưỡi kiếm sắc bén, băng lãnh sáng như tuyết, làm cho tiếng thét của nàng cứ vậy nghẹn khuất nơi cổ họng.

Dự vương lười phải nhìn các nàng, lôi kéo tiểu vương phi vẫn còn đang ngây người tiến vào phủ.