Chương 12: Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 12: Tỷ Muội Tình Thân

Triệu ma ma vội vã tiến vào chính phòng, ôn hòa cười nói: "Phùng tỷ tỷ đây là muốn tiếp tục dạy cô nương sao?"

Phùng ma ma là loại người gì, vừa nghe liền hiểu ngay ý tứ trong lời nói của nàng: Ngươi bất quá là là ma ma đến dạy bảo lễ nghi, muốn dạy ở Tiểu Hoa sảnh dạy là đủ rồi, thế nào còn chạy đến cả chính phòng?

"Vấn đề lễ nghi này a, không phải chỉ ở lúc có người nhìn chằm chằm, mới phô bày ra bộ dáng đoan trang, chuẩn mực là được, bình thường trong sinh hoạt thường ngày đi đứng ngồi nằm cũng cần bảo trì, dưỡng thành thói quen mới tốt." Phùng ma ma cười đáp: "Ta thỉnh thoảng sẽ lại tới xem cô nương một chút, để xemm nàng ôn luyện, bảo trì đến thế nào. Tỉ như nói, ngay lúc này đây, tư thế ngồi của cô nương... cũng không tệ lắm."

Ý tứ rõ ràng nói nguyên nhân bà đến chính phòng là danh chính ngôn thuận, không những vậy bà còn sẽ thường xuyên đến để kiểm tra tiến độ, Triệu ma ma tìm không ra khẽ hở nào để bới lông tìm vết, liền chuyển hướng nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên vốn dĩ xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng ngả ngồi xuống, Phùng ma ma vừa nhắc tới, nàng liền không tự chủ được tự động dựa theo phương pháp ngồi thẳng mới vừa học khi nãy mà bày ra tư thế. Triệu ma ma nhìn sang, trông thấy cô nương nhà mình xác thực ngồi ra dáng ra vẻ, cùng dĩ vãng khác biệt, lúc này lại càng không còn lời nào để nói.

"Nhìn qua ta liền an tâm, hiện tại trở về nghỉ ngơi." Phùng ma ma nói xong, quay người đi ra ngoài, bà cũng không để ý giằng co cùng Triệu ma ma nữa, nếu như lại tiếp tục như vậy đi xuống tiểu vương phi chắc chắn sẽ khó xử, không được tự nhiên, huống chi, bà cũng không có ý định đoạt quyền của Triệu ma ma, không cần thiết cùng bà ta đối chọi gay gắt.

Triệu ma ma thấy bà đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, để biểu thị công khai chủ quyền liền ở trong phòng tuần sát một vòng, bắt lấy mấy cái lỗi vặt, chỉ điểm hô hào, cái gì mà ở phía trên Đa Bảo các không có lau sạch sẽ a, cái gì chăn gối trên giường không xếp gọn gàng mà để xiêu xiêu vẹo vẹo a, Lục Phỉ muốnmở miệng nói gì đó, Bạch Trân lại kéo tay áo nàng một cái, khe khẽ lắc đầu.

Bắt lỗi, cằn nhằn, gây khó dễ xong, Triệu ma ma lại thở dài, "Cô nương vẫn còn nhỏ như thế, đúng ra tuổi này vẫn là nên vô ưu vô lự vui đùa, học cái gì cung đình lễ nghi, khổ cực như vậy."

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn bà một chút, "Ma ma, chuyện này ca ca cũng tán đồng." Dưới cái nhìn của nàng, sau khi ca ca gặp Phùng ma ma, cũng không âm thầm dặn dò riêng nàng cái gì, an tâm thoải mái rời đi, cái này đại biểu cho ca ca là tán đồng Phùng ma ma.

"Thế tử gia là nam tử, làm sao hiểu được những thứ đó, cái này học lễ nghi nhìn nhẹ nhõm, gió thổi không đến, phơi nắng không đến, kỳ thật học xuống tới, cũng rất mệt mỏi người. Thế tử gia cũng thật là, một chút đều không đau lòng cô nương."

Chân mày Diệp Thiên cau lại, nàng thuở nhỏ liền là ca ca chăm sóc, bảo vệ, có thể nói trong lòng nàng Diệp Lệ là người trọng yếu nhất, nghe Triệu ma ma nói ca ca không đau lòng chính mình, rất là phản cảm, nếu không phải Triệu ma ma cũng là ở bên người nàng từ thuở nhỏ, nàng chỉ sợ cũng muốn trở mặt."Ca ca từ nhỏ tập võ, không phải so ta cực khổ hơn rất nhiều sao? Phùng ma ma mỗi ngày chỉ dạy nửa canh giờ, một chút cũng không phiền hà. Lại nói, cung đình lễ nghi loại này, ta cũng cần dùng đến."

Triệu ma ma là nhìn xem nàng lớn lên, gặp nàng mày nhăn lại, liền biết trong lòng nàng không vui, không còn dám nói tiếp, cười nói: "Cô nương chịu được là được. Vừa nghĩ tới cô nương eo đau lưng mỏi, lão nô trong lòng liền đau đến giật giật, hận không thể lấy thân thay thế."

"Eo của ta một chút đều không đau, lưng một chút cũng không mỏi, ma ma cứ việc yên tâm."

Đôi mắt hạnh to tròn của nàng thanh tịnh thấy đáy, giống như một hồ nước trong veo không gợn sóng, Triệu ma ma trong lòng lại gấp gáp lên, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cô nương hảo hảo nghỉ một lát đi."

Triệu ma ma đi rồi, Lục Phỉ nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nàng thế nào cảm giác ngày hôm nay bầu không khí có điểm là lạ?

Sau khi nghỉ trưa thức dậy, Diệp Thiên nằm trên giường lật người một hồi, mới đứng lên rửa mặt, chuẩn bị đi tây thư phòng luyện chữ. Đây là quy đinh của ca ca dành cho nàng, mỗi ngày đều muốn viết ba ngàn chữ.

"Đại cô nương, nhị cô nương đến rồi!" Diệp Thiên vừa nhấc bút lên, chỉ nghe thấy âm thanh thông báo của tiểu nha hoàn trong viện truyền vào.

Diệp Thiên đi ra ngoài tiếp đón, trông thấy Diệp Phù một thân váy ngắn màu củ sen ôm ngực, bên dưới là váy dài khinh bạc phiêu dật, trước ngực là một sợi đai lưng màu xanh nhạt thắt thành nơ con bướm xinh đẹp. Diệp Thiên run rẩy một cái, mỗi lần nhìn thấy Diệp Phù ăn mặc ít như vậy, nàng đều muốn hỏi nàng ta có lạnh hay không.

Diệp Phù tựa hồ một chút cũng không sợ lạnh, như một tiên tử nhẹ nhàng bước tới, Diệp Chi cúi cúi đầu, đi theo đằng sau nàng. Diệp Thiên hướng mắt về phía đằng sau các nàng nhìn một chút, phát hiện Diệp Dung không có tới.

"Tứ muội muội." Diệp Phù thân thiết kéo tay Diệp Thiên, "Ngủ trưa tỉnh dậy rồi à nha?"

Tay của nàng thật là lạnh. Diệp Thiên ngượng ngùng không hất tay nàng ra, "Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ mau vào phòng." Trong phòng còn ấm áp chút, ở bên ngoài không chịu nổi a.

Hai người lôi kéo tay đi vào phòng, Diệp Phù đánh giá một phen, "Tứ muội muội nơi này bố trí thật sự là dễ chịu, để cho người ta đến rồi liền không muốn đi, nếu không, đêm nay ta ở lại, cùng tứ muội muội làm bạn hảo hảo tâm sự a?"

Diệp Thiên lắc đầu, mắt hạnh nháy nháy hai lần, áy náy nhìn xem Diệp Phù, "Nội viện này của ta không còn phòng trống, nguyên bản đông sương phòng vốn trống một gian, hiện tại sắp xếp cho Phùng ma ma ở."

Diệp Phù nụ cười trên mặt hơi cứng một chút, nàng làm sao có thể ở sương phòng?"Tứ muội muội thật là, tỷ tỷ có thể cùng ngươi ngủ ở trên một cái giường a, hai người chúng ta nằm cùng một chỗ, nhỏ to tâm sự, tốt bao nhiêu a."

Diệp Thiên vẫn lắc đầu, "Ăn không nói, ngủ không nói, nằm ở trên giường liền nên đi ngủ. Lại nói, ta tướng ngủ không tốt, không thể cùng người khác ngủ chung."

Xú nha đầu khó chơi, không biết tốt xấu! Diệp Phù tức giận âm thầm cắn răng.

Diệp Chi kém chút nữa đã cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu xuống, dùng khăn che miệng lại. Thái thái nói để tỷ muội các nàng tới nhiều cùng tứ muội muội bồi dưỡng tình cảm thân mật, Diệp Dung tính tình không tốt, lại ghi hận Diệp Thiên đoạt vị trí Dự vương phi của nàng, thái thái không cho Diệp Dung tới, chỉ phái Diệp Phù cùng nàng tới. Diệp Phù cho tới bây giờ đều bày ra một bộ đại tỷ tỷ ôn nhu, nàng còn tưởng rằng vừa đến đã có thể dụ dỗ lôi kéo tứ muội muội đâu, không nghĩ tới tứ muội muội lại ngay thẳng như thế này.

Diệp Chi lặng lẽ đánh giá một phen bày biện trang trí trong phòng, xét về lộng lẫy tinh xảo, còn kém rất rất xa tư phòng của Diệp Phù, Diệp Dung, dù sao cũng là thái thái của nhị phòng các nàng chưởng quản việc nội trợ, trong khố phòng có gì tốt đều đưa đến trong phòng hai tỷ muội kia đi. Bất quá, nha hoàn của Diệp Thiên rất không tệ, chăn gối trên nhuyễn tháp ngay bên dưới khung cửa sổ, thêu họa tiết hoa ngọc lan mỹ lệ, đẹp mắt, hẳn là Lục Phỉ tự tay thêu. Mấy bình hoa trong phòng cắm đều là những nhành hoa tươi mới, kiều nộn ướt át, gai nhọn trên thân đều được cắt gọt đến mười phần sạch sẽ, hẳn là Bạch Trân tự mình quản lý.

Đồ vật đặt trên Đa Bảo các bày biện cũng có vài thứ đáng giá, dù sao cũng là đích nữ hầu gia, thái thái cũng không thể bất công quá rõ ràng, bất quá, những vật kia hiển nhiên không tinh xảo, quý trọng như đồ trong phòng Diệp Phù Diệp Dung. Nơi đó trưng bày một hộp gỗ nhỏ đẹp mắt, không biết bên trong chứa cái gì.

Diệp Phù thuận theo ánh mắt Diệp Chi nhìn qua, cũng phát hiện hộp gỗ kia, liền xoay người qua bắt đến trong tay, "Trong này là vật gì tốt, tứ muội muội làm sao không bày biện ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng?" Vừa nói nàng vừa tiện tay mở hộp gỗ ra.

"Đừng chạm đến nó!" Diệp Thiên khẩn trương đem hộp gỗ đoạt mlại, cẩn thận cài chốt khóa kỹ càng, bỏ lại lên Đa Bảo các.

Diệp Phù khinh bỉ bĩu môi, nàng còn tưởng rằng là Dự vương đưa cho nàng ta vật gì quý giá đâu, không nghĩ tới chỉ là một con châu chấu kết từ lá tre, cái này cũng đáng giá nàng như vậy trịnh trọng lưu giữ trong hộp gỗ phủ gấm, cái hộp đó so cái con châu chấu đáng giá hơn bao nhiêu lần.

Diệp Thiên rất sợ nàng lại động chạm đến châu chấu ca ca tự tay bện cho mình, vội vàng lôi kéo Diệp Phù đến bên bàn tròn ngồi xuống, rót hai chén trà, "Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, mời uống trà."

"Tứ muội muội buổi chiều đều làm gì?" Diệp Phù điều chỉnh cảm xúc, quyết định không lại dây dưa chuyện ban đêm ngủ chung nữa, dù sao chính nàng cũng không thích cùng bọn muội muội ngủ trên một cái giường.

"Buổi chiều chuẩn bị luyện chữ, chữ nhỏ."

"Luyện chữ rất không thú vị a." Diệp Phù đồng tình nhìn nàng một cái, "Tứ muội muội, chúng ta đến đánh song lục a?"

Diệp Thiên chần chờ một chút, nhẹ gật đầu đồng ý.

Diệp Phù cùng Diệp Thiên chơi hai ván, liền đem vị trí nhường cho Diệp Chi, để nàng cùng chơi với Diệp Thiên, chính nàng ở một bên câu được câu không nói chuyện.

Qua hơn một canh giờ, Diệp Phù kiên nhẫn cũng hao hết, bồi tiểu hài tử chơi thật đúng là nhàm chán, mà tứ muội muội này lại là cái không thú vị, vô luận nàng tìm chủ đề gì, Diệp Thiên đều một bộ dáng không hứng thú, Trân Bảo các ra đồ trang sức kiểu dáng mới nàng không biết, Nghê Thường các có chất liệu vải, trang phục mới mẻ họa tiết xinh đẹp nàng không biết, Diệp Phù thật sự là không biết nên cùng nàng nói cái gì.

"Ai, ngồi một lúc mà đã nửa ngày rồi a, ta cũng mệt mỏi, cũng nên đi lại một chút, tứ muội muội có muốn ra hoa viên dạo một lát không?" Diệp Phù đứng lên.

"Không đi." Diệp Thiên lắc đầu, lãng phí nửa buổi chiều rồi, ba ngàn chữ nhỏ của nàng còn chưa có viết đây, không biết có kịp viết xong không nữa.

Không đi càng tốt., nàng cũng không muốn đi cùng cái cọc gỗ. Thế là Diệp Phù và Diệp Chi cùng đi ra ngoài, cũng không có đi hoa viên gì mà trực tiếp trở về viện tử của mình.