Bên kia, Thẩm Dịch Giai vừa đưa Tống Cảnh Thần về phòng, đại nha hoàn Bích Châu bên cạnh Lý Thị đã mang đến hai bộ tang phục.
Ngoại trừ việc ban đầu nhìn thấy gương mặt Thẩm Dịch Giai mà sợ hết hồn thì bây giờ Bích Châu đã có thể bình tĩnh đối mặt. Nàng ta cúi đầu chào Thẩm Dịch Giai: "Thiếu phu nhân, phu nhân sai nô tỳ đưa y phục cho người thay."
Liếc nhìn bộ đồ kia, Thẩm Dịch Giai không phản đối, nghiêng đầu một chút và nói: "Ta cần tắm trước, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị nước tắm được không?".
Thân thể này không biết đã bao lâu rồi chưa tắm, Thẩm Dịch Giai cũng ngửi thấy một mùi hôi khó chịu. Hơn nữa, vừa nãy cả người còn dính đầy máu, mùi vị đó thật không thể chịu được, ngay cả Thẩm Dịch Giai vốn không quan tâm đến ngoại hình cũng thấy có chút không chịu nổi.
"Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị nước tắm cho người ngay." Bích Châu nói xong liền ra ngoài. Không để cho nàng chờ bao lâu, chỉ một lát sau, đã có người mang nước đến phòng tắm bên cạnh.
Thẩm Dịch Giai nhìn Tống Cảnh Thần vẫn bất tỉnh trên giường, suy nghĩ một chút rồi đi tới ngưng tụ ra hai giọt linh dịch đút vào miệng cho hắn. Trong lòng yên lặng an ủi mình, ”không đau lòng, không đau lòng, chàng là tướng công của ta, chàng mà chết đi ta liền không có tướng công nữa.
Với dáng dấp đẹp trai như vậy, nàng tạm thời chưa định đổi người khác.
Nước tắm đã được chuẩn bị xong, cả một thùng gỗ lớn chứa đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút. Thẩm Dịch Giai lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn dứt khoác đi đến. Cho đến lúc này, nàng mới nhìn thấy dáng vẻ của mình trong nước, kinh ngạc đến mức quên cả cởi quần áo, cả người ùm một tiếng liền ngã vào thùng tắm.
Ôi trời, yêu quái trong nước này là ai?
Thân thể thực sự quá bẩn, đợi Thẩm Dịch Giai tắm xong thì đã qua gần nửa canh giờ. Mặt rửa sạch sẻ rồi, dung mạo thật của nàng lộ ra.
Có lẽ là hàng năm dinh dưỡng không đầy đủ, gương mặt nàng nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay. Cũng may ngũ quan tinh xảo, ngược lại cũng là một mỹ nhân thanh tú linh động. Có lẽ do tắm quá lâu, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dịch Giai đỏ bừng, đôi mắt to tròn dưới mi như chứa hai hồ nước trong vắt, linh động và lấp lánh tựa như biết nói vậy.
Nàng vừa bước ra, nha hoàn hầu hạ bên ngoài cửa đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh ngạc. Rồi vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Thẩm Dịch Giai trở về phòng khi Dương thúc vừa mang đại phu đến không lâu, đang giúp Tống Cảnh Thần lau người và thay quần áo. Nếu là trước kia, muốn tìm một đại phu cũng không cần tốn thời gian như vậy, mỗi người lại cố gắng tranh nhau để đến đầu tiên. Không giống bây giờ, mỗi một người đều không dám đến, chỉ sợ chọc tới chuyện gì.
Thật đúng là thói đời nóng lạnh!
Vết thương trên người Tống Cảnh Thần đã để quá lâu, máu khô cùng quần áo và da thịt đã dính chặt lại. Dương thúc không còn cách nào khác, đành lấy kéo cắt từng mảng quần áo dính trên người hắn.
Mặc dù ông đã rất cẩn thận, nhưng mỗi lần kéo ra một mảnh ý phục, những vết thương kia lại không ngừng tươm máu ra. Thấy Thẩm Dịch Giai đứng một bên có vẻ sợ hãi, Dương thúc đem lời định nói ra miệng nuốt vào.
Sau khi lau người cho Tống Cảnh Thần, mới thấy rõ những vết thương giăng khắp người hắn. Nghiêm trọng nhất chính là vết roi sâu đến tận xương ở sau lưng và hai chân, những chỗ khác cũng bị thương rất nặng, nhưng so với hai chỗ này thì không đáng kể.
Thẩm Dịch Giai đứng ở một bên, đôi mày nhỏ nhíu lại càng lúc càng chặt. Hắn đã phải chịu bao nhiêu đau đớn?
Đại phu kiểm tra qua cả người hắn rồi thở dài: "Thế tử gia không nguy hiểm đến tính mạng, vết thương sau lưng chỉ cần bôi Kim sang dược là sẽ khỏi. Tuy nhiên, sau này có thể sẽ để lại sẹo..." Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Chuyện phiền toái là đôi chân này, về sau e là không thể đứng lên được nữa!"
Thẩm Dịch Giai im lặng, theo bản năng nhéo ngón tay cái của mình mà không nói gì.
Sau khi bôi thuốc cho Tống Cảnh Thần, trong phòng chỉ còn lại mỗi Thẩm Dịch Giai.
Nàng nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tống Cảnh Thần, không kìm được đưa tay khẽ chạm vào, lẩm bẩm một câu: "Nên tỉnh lại rồi!