Chương 7: Linh đường

Có lẽ vì không đành lòng, Lý công công hắng giọng một cái rồi dặn dò: "Tống phu nhân, bệ hạ nhân từ, đặc biệt cho phép các người ở lại trong phủ để lo tang sự. Ba ngày sau hãy lên đường! Bà nhớ giữ gìn thân thể, dù sao hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Nếu bà cũng ngã xuống, bọn chúng sẽ sống ra sao?"

Cảm nhận được hai đứa nhỏ bên cạnh không ngừng run rẩy, Lý thị nhắm mắt, cắn răng quỳ xuống làm lễ bái, hai tay giơ cao qua đầu. Thanh âm run rẩy bà nói: "Tội thần chi phụ Lý thị tiếp chỉ, tạ ơn bệ hạ... khai ân..."

Lý công công gật đầu một cái, nửa chữ cũng không nói thêm, đem thánh chỉ đưa tới cho bà.

Nhìn những người hầu quỳ rạp bốn phía, ông ta phất tay ra hiệu với người sau lưng: "Tất cả những nô bộc trong sổ sách của phủ đều đưa hết đi."

Đám người vốn đã lo lắng không thôi giờ lại càng thêm sợ hãi. Trong nháy mắt, họ ngồi xụi lơ ra đất, sắc mặt tái nhợt. Giờ đây họ vừa trở thành tội nô, đừng nói đến việc chọn gia chủ, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng sẽ không ai muốn bọn họ.

Cũng mặc kệ họ trong lòng nghĩ như thế nào, đợi một tên quan sai bưng một quyển sách đọc xong danh sách, lập tức có người tiến vào bắt người. Ngay cả thời gian để thu dọn đồ đạc cũng không cho, chỉ trong chớp mắt, một đám người đã bị mang đi.

Chỉ còn lại vài người hầu thân cận bên cạnh các chủ tử mặt mũi đã sớm tái mét vẫn quỳ dưới đất. Dương thúc cũng là một trong số đó.

Chỉ mới đây thôi, tiền viện còn chật chội lắm người, sau một thoáng lập tức liền trống trải. Một làn gió vừa thổi tới, rõ ràng là ngày Tam Phục vậy mà lòng người chợt ngang qua một tia lạnh lẽo, không tự chủ rùng mình một cái.

Chỉ vài ngày trước, phủ Hộ Quốc công còn vô cùng khí thế, giờ đây trở nên tiêu điều hẳn. Trên mặt đất thậm chí còn có những chữ hỷ màu đỏ bị giẫm đạp nát bươn không chịu nổi. Dưới mái hiên, những chiếc đèn lồng đỏ thắm vẫn chưa kịp tháo xuống, nhìn qua càng giống như một trò cười.

"Cha, tổ phụ, các người mau dậy đi a!" Thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, Hạo Ca nhi và Hoan Tỷ nhi rối rít chạy đến cạnh hai người đang nằm trên đất. Nước mắt dính đầy mặt, hai đứa trẻ, mỗi đứa kéo một người, cố chấp muốn lôi hai người không hề nhúc nhích trên mặt đất kia dậy. Nhưng bất luận chúng cố gắng đến đâu, hai người đó vẫn không có bất kì động tĩnh nào.

Hạo Ca ngơ ngác quay đầu nhìn về phía mẹ, lo lắng nói: "Mẹ, mẹ hãy bảo cha và tổ phụ đứng dậy, cha đã hứa với con và Hoan Tỷ khi trở về sẽ cho chúng con làm ngựa gỗ nhỏ..." Vừa nói vừa nức nở, Hạo Ca tiếp tục: "Còn tổ phụ, ông nói đợi con lớn lên sẽ dạy con tập võ, để con cũng được lợi hại như đại ca..."

Nghe lời nói trẻ nhỏ ngây ngô, người xung quanh không khỏi rưng rưng nước mắt.

Lý thị hít một hơi thật sâu, cố gắng đem nước mắt đang chực trào nén xuống. Theo bản năng nắm chặt thánh chỉ trong tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Mạnh mẽ đứng dậy, Lý thị hướng về những người còn lại nói: "Tiếp theo phải làm phiền các vị rồi, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, xin hãy giải tán đi!"

"Phu nhân..."

Lý thị vẫy tay ra hiệu không cho ai nói thêm, chỉ phân phó: "Dương thúc, làm phiền ông đi mời một đại phu đến xem cho Thần Ca một chút."

"Vâng!" Dương thúc lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Phân phó xong xuôi, Lý thị để cho Thẩm Dịch Giai đưa Tống Cảnh Thần về phòng trước, sau đó mới quay sang nhìn hai đứa trai gái song sinh: "Hạo Ca, Hoan Tỷ à, cha và tổ phụ đã đi rồi, các con cùng mẹ tiễn họ một đoạn đường có được không?"

"Mẹ..." Hai đứa trẻ chín tuổi làm sao có thể hiểu hết được ý tứ trong lời nói này, nhất thời than vãn khóc lớn lên.

Mặc dù những người còn lại không nhiều, nhưng dưới sự sắp xếp của Lý thị, mọi người vẫn nhanh chóng hành động. Trước khi màn đêm buông xuống, trong phủ đã được treo đầy phướn trắng và linh đường cũng đã lập xong.