Tống Cảnh Thần không biết mình ngồi lên xe lăn thế nào, chờ khi hắn kịp phản ứng đã thấy mình tới cửa phòng Lý thị.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hắn chỉ cảm thấy gương mặt có hơi nóng.
Tống Cảnh Thần hít sâu mấy hơi, vẫn là đưa tay gõ cửa.
Lúc này trời còn chưa sáng, Lý thị bị tiếng đập cửa đánh thức. Bà khoác áo ngoài đi ra mở cửa phòng thì nhìn thấy Tống Cảnh Thần, ngạc nhiên nói: "Thần ca nhi, sao con lại dậy sớm như vậy. Xảy ra chuyện gì thế?"
"Nàng... Đến kỳ kinh nguyệt, bụng đau dữ dội. Mẹ đi qua xem chút đi." Tống Cảnh Thần ra vẻ trấn tĩnh, nói.
Lý thị nghe vậy, đầu tiên là mừng rỡ. Cùng sinh sống dưới một mái nhà, Lý thị đương nhiên biết Thẩm Dịch Giai vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt. không nói đến việc hai chân Tống Cảnh Thần tàn phế, thì bây giờ hai người vẫn còn đang chịu tang. Bà ấy cũng sẽ không ngây thơ mà cho rằng Thẩm Dịch Giai đã mang thai.
Trong lòng bà vẫn luôn lo lắng cơ thể của Thẩm Dịch Giai có phải có vấn đề gì hay không, lại không dám hỏi sợ khiến người ta đau lòng. Hiện tại Thẩm Dịch Giai xem như là đã có kinh nguyệt, tuy hơi muộn nhưng cũng chứng tỏ không phải không thể sinh con.
Lại nghe thấy Thẩm Dịch Giai đau đớn dữ dội, Lý thị vội vàng cầm đai kinh nguyệt đến phòng của Thẩm Dịch Giai.
Tống Cảnh Thần không đi theo, xoay xe lăn đi vào trong sân, thở ra một hơi để khôi phục lại tâm trạng.
Tiểu tức phụ đã trưởng thành rồi.
Lý thị giúp Thẩm Dịch Giai thay quần áo bẩn, lại đi tới phòng bếp nấu một bát nước đường đỏ. Nhìn thấy Tống Cảnh Thần đang ngẩn người trong sân, bà cảm thấy buồn cười.
Bà chuyển hướng suy nghĩ, bưng bát nước đường đỏ đi tới: "Thần ca nhi, con đem cái này cho Giai tỷ nhi uống, bụng sẽ dễ chịu hơn chút. Thân thể nó không thoải mái, con bảo nó hôm nay ở trong phòng nằm một ngày đừng ra ngoài."
Tống Cảnh Thần: "...". Mẹ, con vừa mới thấy mẹ đi tới cửa lại quay trở về.
"Tiểu tử này, đi nhanh đi." Lý thị thúc giục.
Tống Cảnh Thần đành phải nhận lấy bát bưng vào nhà, Thẩm Dịch Giai nằm nghiêng trên giường, cả người mềm oặt không còn sức lực.
Tống Cảnh Thần đặt bát lên bàn mà mắt không nhìn sang: "Mẹ nói uống cái này bụng sẽ đỡ đau hơn."
Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua, lắc tay ra hiệu mình không có sức, thầm thì: "Chàng đút cho ta."
Thẩm Dịch Giai không ôm hy vọng gì, linh dịch cũng không có tác dụng, một bát nước đường đỏ có thể làm được gì chứ. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu hiếm có của Tống Cảnh Thần, nàng không khỏi muốn trêu chọc hắn.
Tống Cảnh Thần dừng lại một chút, thấy bộ dạng đáng thương của Thẩm Dịch Giai, làm sao hắn có thể nhẫn tâm đến mức mặc kệ nàng được. Hắn đành phải đi tới cầm thìa lên đút từng thìa cho nàng.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, một bát đường đỏ vào bụng, Thẩm Dịch Giai thật sự cảm thấy bụng không còn quá đau, cơ thể ấm áp, thoải mái hơn nhiều. Cả người cũng thấy buồn ngủ, cố căng mắt lên nhìn Tống Cảnh Thần: "Tướng công, chàng ngủ với ta thêm một lát."
Nói xong nàng nhắm mắt lại. Không biết có phải do Thẩm Dịch Giai biểu hiện quá thẳng thắn không, Tống Cảnh Thần cũng cảm thấy không còn xấu hổ như trước nữa, nhìn bộ dạng của Thẩm Dịch Giai, hắn lại nằm xuống.
Thẩm Dịch Giai lăn vào trong lòng Tống Cảnh Thần như có lực hút.
Trời vừa sáng, thôn Hạ Câu đã vang lên tiếng thét chói tai. Âm thanh này không chỉ truyền tới từ một nơi, mà trải rộng khắp nơi trong thôn.
Trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Nhà cũ Tống gia.
Con dâu của Tống Nhị Lâm - Trần thị bởi vì mang thai nên từ sớm đã đứng dậy đi vệ sinh, đi ngang qua sân nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất như thi thể nằm, sợ tới mức hét ầm lên.
Tiếng hét này đánh thức những người khác đi ra kiểm tra, nhìn thấy cảnh tượng Trần thị sắc mặt trắng bệch ngồi ôm bụng dưới đất trong sân lại là một cảnh người chết ngựa đổ.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân