"Cảm ơn tướng công, ta rất thích." Đây là lần đầu tiên nàng nhận được quà suốt hai đời nay.
Nàng càng nhìn càng thích, không kìm được lòng hôn lên mặt Tống Cảnh Thần chụt một cái.
Tướng công của nàng quả nhiên là người tốt nhất trên đời này.
Hắn không ngờ rằng Thẩm Dịch Giai sẽ...
Tống Cảnh Thần sửng sốt.
Nàng, nàng, nàng đến cùng có biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào không.
Hắn muốn nhắc nhở nàng sau này không thể như vậy nhưng ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt giống như đang phát sáng của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần chỉ cảm thấy từng đợt cảm giác tê dại trong nháy mắt tràn về toàn thân mình.
Những lời muốn nói cũng nuốt xuống, hướng mắt xuống lấy cây trâm từ trên tay Thẩm Dịch Giai.
Khi đuôi cây trâm nhẹ nhàng xoay một cái, cây trâm biến thành hai đoạn. Lúc này Thẩm Dịch Giai mới phát hiện đây thật ra là một cây dao găm nhỏ được làm theo hình dáng cây trâm.
Tống Cảnh Thần vội ho một tiếng, giải thích: "Không cần nàng vẽ những bản vẽ kia, ta tạm thời cũng chỉ có thể làm một món quà đơn giản tặng cho nàng."
Những thứ Thẩm Dịch Giai vẽ ra được tự nàng cũng biết làm, Tống Cảnh Thần muốn tặng thứ khác cơ.
Đây cũng là vật đầu tiên hắn làm, làm xong cái này hắn mới làm ám tiễn cho Hạo ca nhi và Hoan tỷ nhi.
"Tướng công, chàng thật lợi hại." Thẩm Dịch Giai không thấy vành tai Tống Cảnh Thần ửng đỏ, thật lòng khen ngợi.
Trong lòng nàng cũng không ngừng nịnh bợ Tống Cảnh Thần, không chỉ anh tuấn, đầu óc còn thông minh, không hổ là tướng công của nàng.
Tâm trạng của Thẩm Dịch Giai rất tốt, mơ một giấc mộng đẹp, đáng tiếc sau nửa đêm tỉnh lại thấy toàn thân không ổn.
Bụng nàng đau từng cơn.
Thẩm Dịch Giai đau đến mức ôm bụng nằm trên giường rên hừ hừ, đây là câu vui quá hóa buồn mà tướng công đã dạy mấy ngày trước sao.
"Làm sao vậy?" Tống Cảnh Thần bị đánh thức, mũi ngửi thấy một mùi máu tươi, trong lòng run lên, vội ôm lấy Thẩm Dịch Giai đang không ngừng run rẩy, sốt sắng nói: "Bị thương sao? Chỗ nào bị thương?"
"Chàng đừng lo, ta không sao." Thẩm Dịch Giai nói một cách yếu ớt, giọng nói còn mang đậm giọng mũi.
Tống Cảnh Thần nào đã bao giờ gặp qua người như Thẩm Dịch Giai. Ngày thường nhảy nhót tưng bừng, một nắm đấm cũng có thể đánh chết một con lợn rừng, đột nhiên trở nên như một con cừu nhỏ, có thể không có việc gì sao?
Lúc này hắn mò mẫm đứng dậy đi châm dầu thắp đèn. Bởi vì lo lắng Tống Cảnh Thần đi lại không tiện, đầu giường bọn họ vẫn luôn đặt một cái bàn nhỏ.
Một Tống Cảnh Thần cho dù là hôm bị tịch thu tài sản vẫn có thể bình tĩnh như không, hiện tại là lần đầu tiên hắn hoảng loạn, không cẩn thận đụng đổ chén trà trên bàn rơi xuống phát ra tiếng vang lốp bốp.
Lúc này Tống Cảnh Thần cũng không có hơi sức để ý tới những thứ này, thắp đèn lên.
Hắn mới nhìn rõ Thẩm Dịch đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ôm bụng co người thành một cuộn nằm ở đó.
"Bị thương chỗ nào? Hả?" Tống Cảnh Thần cố gắng hết sức để giọng nói của mình không vội vàng như vậy, nhẹ nhàng ôm Thẩm Dịch Giai vào trong lòng, phảng phất như trước mắt là một búp bê sứ dễ vỡ.
Thẩm Dịch Giai vùi đầu vào trong lòng Tống Cảnh Thần, lén lút đút vào miệng một giọt linh dịch, đợi cảm giác đau đớn kia dịu đi chút, mới ồm ồm nói: "Ta không bị thương, chàng gọi mẹ đến một chút."
Tới nơi này lâu như vậy, cơ thể này mãi mà vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt khiến nàng suýt chút nữa quên mất còn có chuyện này.
Phải biết rằng cơ thể này đã mười lăm tuổi, vậy mà đây là lần đầu tiên nó tới. có thể thấy trước đây vô cùng thiếu thốn.
Tống Cảnh Thần muốn nói không bị thương sao lại như vậy, rõ ràng là chảy máu, mẹ tới cũng vô dụng.
Đầu óc hắn đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó.
Phản ứng lại, Tống Cảnh Thần lập tức ngây người tại chỗ.
Trong nhận thức của Thẩm Dịch Giai, đây cũng không phải chuyện gì không thể lộ ra ngoài. Thấy Tống Cảnh Thần không phản ứng, còn tưởng hắn nghe không hiểu, cố nén đau giải thích: "Ta đến kỳ kinh nguyệt, cái đó... Ta không chuẩn bị đai kinh nguyệt, chỗ mẹ hẳn là có."
Tống Cảnh Thần:...
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân