Trong phòng không có nước, Thẩm Dịch Giai dùng tốc độ nhanh nhất mang trà vào phòng nhưng vẫn không kịp.
Chỉ thấy một nửa lồng ngực còn bị mái tóc dài che đi phân nửa. Thẩm Dịch Giai oán niệm liếc nhìn Tống Cảnh Thần, đưa trà tới nhìn hắn uống xong, ngồi xuống bên cạnh bàn chăm chú nhìn hắn, có chút ít còn hơn không!
Vết sẹo trên người Tống Cảnh Thần đã được linh dịch chữa trị không thấy đâu nữa. Hắn chưa từng hỏi, Thẩm Dịch Giai cũng làm như không biết.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần khó khăn lắm mới tắm rửa xong. Hắn cầm áo choàng bên cạnh khoác lên người, ho khan một tiếng: "Được rồi."
Ồ, còn có thao tác này. Thẩm Dịch Giai vốn cho rằng có thể nhìn mỹ nhân ra khỏi phòng tắm: "..."
Rất là thất vọng nói.
"Thận Chi, chàng có muốn đi vệ sinh không!" Lần này Thẩm Dịch Giai tuyệt đối không có ý nghĩ khác, chỉ đơn thuần sợ Tống Cảnh Thần ngại mở miệng, nhịn đến hỏng mất.
Tống Cảnh Thần trầm thấp "Ừ" một tiếng, hoàn toàn là một bộ dạng bình đã sứt mẻ không sợ sứt mẻ nữa.
Thật ra từ lúc mới vừa vào ở, Dương thúc đã chuẩn bị một cái bô ở trong góc nhà vệ sinh, cũng không cần Thẩm Dịch Giai phải làm gì.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Thẩm Dịch Giai giúp Tống Cảnh Thần vắt khô tóc. Hai người mới nghỉ ngơi.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không, nàng luôn cảm thấy sau đêm hôm nay quan hệ giữa hai người đã gần hơn một bước.
Quả nhiên có thể cùng nhau đi nhà xí thì quan hệ đều không tầm thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Dịch Giai đã vác cuốc hì hục dọn dẹp mảnh đất mà Lý thị nói muốn trồng rau.
Đối với người khác mà nói đó có thể là công việc cực nhọc nhưng đối với Thẩm Dịch Giai mà nói thì lại rất nhẹ nhàng.
Lý thị vốn muốn đi mua mấy con gà con trở về nhưng Điền thẩm nói trong nhà vừa ấp ra một ổ gà con. Vì đa tạ ân cứu mạng của Thẩm Dịch Giai với An Đông, nói như thế nào cũng không chịu lấy tiền.
Thẩm Dịch Giai lại dựng một cái chuồng gà ở sân sau.
Cuối cùng hai đứa nhỏ cũng có chuyện để làm, vây quanh gà con vui vẻ nhìn hồi lâu mới chạy ra ngoài tìm sâu bọ, cả hai đều rất tích cực.
Trong vườn rau trồng rau gì Thẩm Dịch Giai cũng không quan tâm, chờ gỗ khô, nàng vội vàng làm xe lăn.
Xe lăn cũng không khó làm nhưng bào gỗ và làm bánh xe vẫn hao phí không ít công sức của Thẩm Dịch Giai.
Lại cộng thêm lần đầu tiên làm, ròng rã mất sáu ngày mới làm xong. Đây còn là dưới tình huống Tống Cảnh Thần cũng ở bên cạnh hỗ trợ nàng, nếu như chỉ có một mình Thẩm Dịch Giai sợ là còn lâu hơn.
Như vậy còn chưa tính là ổn, Thẩm Dịch Giai lại cẩn thận mài thêm hai lần, cuối cùng cho thêm một lần sáp mới coi như hoàn thành.
Nhìn cái ghế có tạo hình kỳ quái, hai đứa nhỏ cùng Lý thị đều cảm thấy mới lạ.
Cả ngày nhìn Tống Cảnh Thần và Thẩm Dịch Giai làm đi làm lại vẫn không nhìn ra, giờ vừa nhìn đã cảm thấy thần kỳ.
"Đại tẩu, đại ca có cái ghế này là có thể tự mình đi lại sao?" Hạo ca vui vẻ vì đại ca mình, cậu cảm thấy mỗi ngày đại ca đều ở trong phòng, cho dù đi ra cũng chỉ ngồi trong sân một chỗ, còn để đại tẩu bế, trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu.
Có cái ghế này thì sẽ khác.
Thẩm Dịch Giai gật đầu như chuyện hiển nhiên: "Đây là đương nhiên, cái này gọi là xe lăn, nhìn thấy hai bánh xe phía dưới không..."
Thẩm Dịch Giai tỉ mỉ giới thiệu xe lăn một lần, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tay vịn còn đặt một cái nút, chỉ cần ấn vào là xe lăn có thể dừng lại.
Thiết kế này hoàn toàn là vì nàng từng thấy quá nhiều chuyện bệnh nhân trong đại viện chơi xe lăn té vỡ đầu chảy máu mới thêm vào. Nàng cũng không muốn ngày nào đó tướng công mình máu me be bét cả mặt.
Không chỉ có vậy, tay vịn còn được nàng làm rỗng. Từ một bên tay vịn rút ra một thanh tụ kiếm, bên kia lấy ra một con dao găm ngắn, thành công khiến mọi người tại chỗ thán phục cảm thán một tiếng, Thẩm Dịch Giai mới hài lòng cười một cái, nhướng mày với Tống Cảnh Thần.
Giai Giai: Sau này không thể bế tướng công nữa, hỏng bét, lập tức thất vọng...
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Minh Nhi