Chương 56: Nhìn trộm

Trong căn phòng tối, Thẩm Dịch Giai nằm sấp bên cạnh thùng gỗ dùng tay hất nước.

Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh Thần đang tựa lưng vào mép giường đọc sách.

"Tướng công, chàng thật sự không tắm rửa sao?" Thẩm Dịch Giai nghiêm túc hỏi.

Tống Cảnh Thần nhàn nhạt xoay người, không để ý tới nàng.

Thẩm Dịch Giai chưa từ bỏ ý định, chạy tới cúi người ghé sát vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Hôm nay Dương thúc không ở đây, chàng không tắm rửa. Nhưng Dương thúc phải rất lâu mới trở về, chẳng lẽ chàng vẫn không tắm à."

Con ngươi của Tống Cảnh Thần khẽ động.

Khoảng cách quá gần, tất cả hô hấp của nàng đều phả vào tai hắn.

Thẩm Dịch Giai tiếp tục dụ dỗ: "Chàng nghĩ xem hiện tại nóng như vậy, nếu mười ngày nửa tháng không tắm thì sẽ thối lắm."

Nói xong còn cố ý ghé vào cổ hắn hít hà, giống như một tên dê xồm.

Tống Cảnh Thần: "..."

Thật ra bọn họ vốn là phu thê, lúc trước cũng đã nói nàng ở lại mình sẽ đối xử với nàng như thê tử, giữa phu thê thẳng thắn vốn là hợp lý nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Có lẽ... Là vì chỉ có chính mình bị nhìn thấu?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt Tống Cảnh Thần lập tức đỏ bừng, cả người đều không ổn.

"Bộp" một tiếng khép sách lại.

Thẩm Dịch Giai giật mình, còn tưởng Tống Cảnh Thần tức giận. Hơi lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng là vì tốt cho chàng thôi, chàng không tắm rửa, chẳng lẽ đi nhà xí cũng không cần à?"

Nói đến đi vệ sinh, Thẩm Dịch Giai mới phát hiện ra Tống Cảnh Thần đã một ngày chưa giải quyết nhu cầu sinh lý. Nghĩ đến hắn ăn tối ít, cũng không uống nước, lập tức hiểu ra.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần đã biết nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhắm mắt lại, cố gắng quên đi sự không tự nhiên nơi đáy lòng, thản nhiên nói: "Giúp ta cởi quần áo đi!"

Chủ yếu nhất vẫn là vì Thẩm Dịch Giai nói rất đúng, Dương thúc không trở về hắn cũng không thể không tắm rửa mãi.

Thẩm Dịch Giai có thể chịu được, chính hắn cũng chịu không nổi. Nếu sớm muộn gì cũng phải...

Vậy hiện tại mình cần gì phải già mồm cãi láo, bọn họ vốn là phu thê.

"Hả?" Thẩm Dịch Giai còn tưởng mình nghe lầm. Đối mặt với ánh mắt Tống Cảnh Thần mới có thể xác nhận lại là thật.

Ngược lại bản thân cảm thấy xấu hổ.

Nàng âm thầm nắm chặt quyền.

Thẩm Dịch Giai, ngươi không thể nhát gan. Cơ hội nhìn nam nhân khỏa thân bày ra trước mắt, nhất định phải bình tĩnh.

Tự cổ vũ bản thân, Thẩm Dịch Giai mới run run rẩy rẩy đưa tay qua.

Nhìn bộ dáng nhỏ bé có sắc tâm không có can đảm của nàng, Tống Cảnh Thần ngược lại không xấu hổ, thản nhiên duỗi hai tay ra.

Thẩm Dịch Giai cúi đầu, run tay cởi áo ngoài giúp Tống Cảnh Thần, đưa tay định cởi áo trong.

Bàn tay đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt.

Hai người đồng thời sững sờ, Tống Cảnh Thần thở dài, bất lực nói: "Cứ như vậy ôm ta vào thùng tắm là được."

"Hả? Ừm!" Trong giọng nói còn có chút thất vọng.

Nàng xấu hổ là thật, muốn nhìn cũng là thật. Hiện tại không được nhìn, tiếc nuối cũng là thật luôn.

Tống Cảnh Thần thiếu chút nữa bật cười, rõ ràng mình thông cảm cho nàng, nha đầu này ngược lại...

Sau khi ôm Tống Cảnh Thần vào thùng tắm ngồi xong, Thẩm Dịch Giai nhân tiện nhỏ hai giọt linh dịch vào, nước hơi nhiều, sợ một giọt không đủ dùng.

Nếu Đại Hoa biết người lúc trước cho cô ấy một giọt linh dịch đã đau lòng muốn chết hiện tại lại phóng túng như vậy, phỏng chừng sẽ kích động đến mức tự tát chết mình.

Hừ, cái đồ trọng sắc khinh bạn.

Tống Cảnh Thần giơ tay muốn cởi quần áo, thấy Thẩm Dịch Giai còn đứng trước mặt không đi. Bất đắc dĩ đỡ trán, ngẩng đầu đối mặt với nàng.

Thẩm Dịch Giai bị nhìn thấu tâm tư cũng không xấu hổ, chỉ cười một tiếng: "Tướng công, chàng tắm trước đi. Ta đi pha cho chàng một chén trà."

Trong uống ngoài bôi, trong uống cũng phải theo kịp nha.

Lượng linh dịch bên trong chỉ còn một phần ba so với thời điểm vừa tới, tốc độ ngưng tụ linh dịch theo không kịp tốc độ sử dụng.

Nếu có thể mỗi ngày một giọt thì tốt rồi.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Minh Nhi