Chương 29: Buồn rầu không vui

Chờ lão Quốc công biết được thì sự việc đã bị người ta dùng một tờ huyết thư tố cáo đưa đến trước mặt tiên đế.

Tiên đế đem bức thư kiện dùng máu mà viết kia nổi giận ném xuống dưới chân lão Quốc công.

Sự việc được tra xét đến lần cuối cùng, Tống Đại Hải mới vào kinh nửa năm lại trắng trợn cướp đoạt năm người con gái nhà lành, bốn người vì nhục nhã mà tự vẫn. Người cuối cùng lưu lại huyết thư xong cũng đã đi đầu thai.

Về phần vì sao lúc trước không một ai dám nói ra, tự nhiên là bởi vì cái ngọn núi lớn Trấn quốc Tướng quân này.

Việc này khiến cho lão Quốc công chính trực cả đời thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được.

Vốn ông muốn chém đầu Tống Đại Hải thị chúng, nhưng Tống lão thái khổ sở cầu xin, không tiếc lấy cái chết uy hiếp. Dưới hiếu đạo, lão Quốc công bất đắc dĩ tự mình đánh gãy hai chân Tống Đại Hải, cũng mang hắn tới mấy nhà kia nhận lỗi. Bản thân lại đến trước mặt tiên đế quỳ mười hai canh giờ mới bảo vệ được tính mạng cho Tống Đại Hải.

Thế nhưng lão Quốc công vẫn bị Tống lão thái và Tống Đại Hải oán hận.

Lúc đưa một nhà Tống Đại Hải về quê, bà cụ Tống cố ý đi theo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Lão Quốc công trong lòng nguội lạnh, kể từ đó không quan tâm đến bọn họ nữa. Mãi đến khi bà cụ Tống qua đời ông mới dẫn người nhà trở về một lần.

Hiện tại hai nhà ngược lại càng giống như kẻ thù, đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của một nhà Tống Đại Hải.

Từ đầu đến cuối lão Quốc công đều không để những người này vào mắt.

...

Lúc bọn họ xuất phát là mùa hè nóng bức, hiện giờ đã vào thu.

Ban đầu Thẩm Dịch Giai là bởi vì có thể ở một mình với Tống Cảnh Thần mà vui vẻ không thôi. Hiện tại, nàng lại đang uể oải nằm sấp ở một góc, không còn thích gào to như thường ngày, vừa thấy thứ gì mới lạ là muốn hỏi vài câu.

Trong xe yên tĩnh hai ngày, ngược lại khiến Tống Cảnh Thần có chút không quen.

"Nếu như cảm thấy nhàm chán, có thể xem sách." Tống Cảnh Thần mở miệng đề nghị.

Đôi mắt Thẩm Dịch Giai sáng lên rồi lại tối sầm. Nàng lật người quay lưng về phía Tống Cảnh Thần, buồn bực nói: "Cũng không phải chàng không biết ta không biết chữ. Sách xem ta hay là ta xem nó còn chưa biết chắc đâu."

Tống Cảnh Thần im lặng, hắn thật sự đã quên mất...

Thăm dò mở miệng nói: "Bằng không ta dạy ngươi học chữ?"

"Được!" Thẩm Dịch Giai vừa mới động thân đã ngồi xuống bên cạnh Tống Cảnh Thần. Tốc độ kia vẫn khiến người ta chắc lưỡi hít hà như cũ.

Không nghĩ tới Thẩm Dịch Giai sẽ đáp ứng ngay, Tống Cảnh Thần: "..."

Ở chung lâu ngày, hiện tại Thẩm Dịch Giai ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của Tống Cảnh Thần từ trên nét mặt.

Đôi mắt nàng híp lại, không chớp nhìn chằm chằm hắn. Theo thói quen nàng nhéo nhéo ngón tay nói: "Tướng công không phải chàng lừa ta chứ?"

Cảm giác này rất quen khiến trong đầu Tống Cảnh Thần đột ngột nhớ tới cảnh tượng lúc trước hắn cho Thẩm Dịch Giai lá thư hòa ly.

Tống Cảnh Thần đỡ trán, cho nên cảm giác của hắn lúc trước cũng không có sai lầm đúng không?

Hắn lắc đầu nói: "Không, ta chỉ nghĩ nàng cảm thấy tập viết càng nhàm chán hơn."

Thẩm Dịch Giai hài lòng rồi phản bác: "Đúng là rất nhàm chán. Thế nhưng nếu là tướng công chàng dạy lại không giống vậy! Lại nói, vạn nhất sau này chàng còn viết thư cho ta, kết quả ta không biết chữ sẽ rất không ổn!"

Tống Cảnh Thần: "..."

Bức thư trước kia không tính, đó là thư hòa ly. Sau này cũng sẽ không viết thư cho nàng nữa.

Đối diện với ánh mắt ảm đạm trở nên sáng ngời của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần không nói ra lời này.

Trong lòng giải thích đều là vì bộ dạng rầu rĩ không vui của Thẩm Dịch Giai trước đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn nên hắn mới không nói. Tuyệt đối không phải vì thích thấy bộ dạng sinh long hoạt hổ của nàng.

"Tướng công, khi nào chúng ta bắt đầu?" Thẩm Dịch Giai tiến đến bên cạnh Tống Cảnh Thần nói.

Giọng nói của nàng vốn đã linh động, như tiếng suối chảy róc rách.

Tiếng "Tướng công" kia dường như cũng chảy vào trong lòng Tống Cảnh Thần, khơi dậy một mảnh rung động.