Chương 27: Uy hiếp

Tống Cảnh Thần lạnh nhạt quét mắt nhìn cả bọn mười người kia một cái, nói: "Nếu đã trở về, vậy chúng ta lên đường đi. Đến trấn tiếp theo bán chiếc xe ngựa này đổi lại một chiếc khác." Câu nói của hắn không phải câu nghi vấn hỏi ý, mà là câu khẳng định.

Lâm Mộc là người dẫn đầu trong số các hộ vệ chột dạ một chút, nhưng vẫn mặc kệ nói: "Chuyện này không ổn, chiếc xe này là bệ hạ ban thưởng, hơn nữa... đi đường quan trọng hơn."

Thẩm Dịch Giai không vui, nuốt vào miếng thịt trong miệng, thở phì phì nói: "Hừ, các ngươi còn biết đi đường quan trọng hơn, chúng ta đã chờ các ngươi rất lâu. Hơn nữa đám thổ phỉ kia chính là bị chiếc xe ngựa này đưa tới. Còn giữ lại nó là muốn chiêu mộ thêm thổ phỉ đến cướp bóc sao?"

Thẩm Dịch Giai thật sự cho rằng chuyện này vẫn như bề ngoài, nói lời này cũng chỉ có ý nghĩa trên mặt chữ.

Nhưng có người có tật giật mình không chịu nổi, cho rằng Thẩm Dịch Giai là đang mỉa mai. Chỉ có Tống Cảnh Thần biết Thẩm Dịch Giai không có tâm cơ kia.

Cũng không để ý tới mấy người này có ý gì, trực tiếp nói rõ ràng: "Gần đây có không ít hang ổ thổ phỉ. Các ngươi vì bảo vệ mấy người già yếu chúng ta mà bất hạnh hy sinh, nghĩ đến bệ hạ cho dù có biết cũng sẽ không trách tội xuống."

Hắn chỉ thiếu nước nói thẳng hoặc là các người nghe ta, hoặc là chết!

Đoạn đường này Tống Cảnh Thần làm theo mấy người Lâm Mộc sắp xếp, cũng không phải là sợ bọn họ. Chẳng qua hắn lười quan tâm mà thôi. Nếu hiện tại hai bên đã lật mặt, cũng chẳng cần khách khí với bọn họ nữa.

Lâm Mộc biết những gì Tống Cảnh Thần nói là sự thật, cho dù sau khi bọn họ trở về sẽ bị phạt cũng tốt hơn là chết ở đây.

Nếu nói Tống Cảnh Thần trước đó, bọn họ còn cho rằng hai chân hắn tàn phế không đủ gây sợ hãi, trải qua chuyện lần này cũng hiểu ra cho dù mười người bọn họ hợp lực cũng chưa chắc có thể bắt được mấy người này.

Thẩm Dịch Giai giống như thường ngày muốn đi qua ôm lấy Tống Cảnh Thần, lại không nghĩ tới hắn hơi nghiêng người né tay nàng.

Thẩm Dịch Giai khó hiểu nhìn về phía Tống Cảnh Thần.

Tống Cảnh Thần không quá tự nhiên ho khan, nói: "Để Dương thúc đến đây đi." Thẩm Dịch Giai bĩu môi, trước đó hắn vẫn còn để nàng bế.

Chờ bọn họ đến thành trấn kế tiếp, vừa vặn đã đến buổi trưa.

Tống Cảnh Thần cũng không để ý tới đám người Lâm Mộc đi theo phía sau, trực tiếp để Dương thúc đánh xe ngựa dừng ở trước một khách sạn.

Lần này không cần Tống Cảnh Thần phân phó, Dương thúc vừa dừng xe ngựa đã chui vào trong xe cõng Tống Cảnh Thần xuống. Không chú ý đến vẻ mặt đầy oán trách phía sau.

Thẩm Dịch Giai vừa quăng ánh mắt nghiến răng nghiến lợi qua đó.

Lý thị ở bên cạnh cảm thấy buồn cười, cũng không chọc vào nàng, dắt hai đứa nhỏ xuống xe.

"Ở lại đây đi, hôm nay không đi đường nữa. Mọi người có thể nghỉ ngơi một chút thật tốt." Tống Cảnh Thần nói.

Ngoại trừ mười kẻ đi theo phía sau, tất cả mọi người không ai có ý kiến.

Bọn họ muốn thuê bốn căn phòng, Dương thúc đang định lấy túi tiền ra trả thì bị Thẩm Dịch Giai ấn trở về.

Nàng chỉ chỉ vào Lâm Mộc phía sau chưởng quầy: "Bọn họ cùng đi với chúng ta, ông hãy tìm họ đòi tiền."

Chưởng quỹ khó xử nhìn về phía Lâm Mộc.

Lâm Mộc: "...". Hắn chỉ có thể cam chịu số phận bỏ tiền.

Tống Cảnh Thần liếc nhìn Thẩm Dịch Giai đang vui vẻ như con mèo vừa trộm thịt sống thành công, đáy mắt hiện lên ý cười.

Thẩm Dịch Giai một mình một phòng, tắm rửa qua loa, vừa ngã đầu xuống liền ngủ ngay.

Trong khoảng thời gian này nàng đã mệt đến mức không thể không ngủ tiếp được nữa, ngay cả bữa tối cũng không cần ăn.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dịch Giai mở cửa phòng đi xuống lầu, liền thấy tất cả mọi người đến đông đủ. Chia ra ngồi vào hai cái bàn, phân biệt rõ ràng.

Thẩm Dịch Giai vừa ngồi xuống, một túi tiền đã được đặt trước mặt nàng.

Thẩm Dịch Giai khó hiểu, mở túi tiền ra xem. Bên trong có hai tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng và một ít bạc vụn. Số bạc vụn này cộng lại cũng hơn ba mươi lượng.

"Cái này... Cái này là cho ta sao?"

Tầm mắt Thẩm Dịch Giai nhìn về phía Tống Cảnh Thần, bởi vì túi tiền là hắn ta lấy ra.

Đáng tiếc, Tống Cảnh Thần không nói lời nào.