Trời mùa thu, buổi sáng sớm trời vẫn còn se se se lạnh, trước cổng Hầu Phủ một chiếc xe ngựa vẫn đứng bất động, hơi thở của ngựa và phu xe tạo thành những làn hơi bay nhè nhẹ trong làn gió
Cách đó không xa, phía ngoài đại môn Hầu Phủ rất đông người đứng nhìn, người vẫy ta, kẻ reo hò
" Tiểu Thư, nán lại một xí có được không ". Bên trong xe ngựa tiếng Liên Nhi lại vang lên trong trẻo, cô nàng ngồi trong xe luôn mở rèm hông nhìn về phía cửa như chờ đợi ai đó
" Tiểu Liên, muội mới gặp hắn có mấy ngày mà đã đem lòng yêu thương hắn rồi sao ". Diệp Hinh nhìn Tiểu Liên lo lắng nói
" Tiểu Thư, trực giác cho ta thấy Tiểu Tình Lang rất tốt, không như những nam nhân khác ". Liên Nhi ánh mắt si mê nói
" Hơ, Tiểu Tình Lang ... ". Diệp Hinh thì thào
Ánh mắt si mê chưa được bao lâu, Tiểu Liên giận dữ ngoái đầu lần cuối rồi mắng
" Nam nhân thúi, nam nhân thúi, không thèm đưa tiễn ta, nam nhân thúi "
" Tiểu thư, chúng ta đi, ta không thèm nam nhân thúi đó nữa, hừ "
Diệp Hinh " ... "
Đúng là nữ nhân nhu mì như nước, vì vậy lâu lâu lại có vài đợt sóng thần
●●●
" Ta quét, quét, quét, rồi ta quét, quét, quét "
Phía trong Tàng Kinh Các, Vũ Phong vừa hát vừa quét dọn, với hắn, mỗi ngày làm việc là một ngày vui, quét tước một hồi, hắn tấm tác kêu kì lạ
" Sáng rồi mà sao không có con ma nào đến đọc sách hết vậy, hôm nay đâm lười hết rồi à "
" Nếu không có ai, thì ta quay về phòng tu luyện thần công của ta vậy "
Hai ngày đắm chìm trong tu luyện, Vũ Phong dẫn dắt hơn trăm luồng linh khí vào cơ thể, nhưng hắn vẫn không thấy dấu hiệu cơ thể thay đổi, tình cờ hôm nay hắn lại thấy một cuốn sách " Lý Giải Tu Luyện Thư ", nhân cô hội không có người hắn lén lút xem trộm, quả nhiên hiểu biết của hắn còn quá nhiều thiếu sót
Võ giả tu luyện chia ra nhiều đại cảnh giới thì Vũ Phong đã tìm hiểu nhưng trong đại cảnh giới ấy lại phân thành nhiều tầng. Tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba gọi là sơ kỳ, tầng thứ tư, thứ năm, thứ sáu gọi là trung kỳ,tầng thứ bảy, thứ tám và thứ chín gọi là hậu kỳ, còn tầng mười gọi là đại viên mãn còn bình cảnh của cảnh giới thì gọi là đỉnh phong. Chỉ cần đột phá bình cảnh là có thể cảnh giới tiếp theo.
Tiên đạo vốn là những nấc thang từ thấp đến cao. Càng lên cao thì càng khó. Ví dụ ba tầng đầu của Linh Khí Cảnh chỉ là nhập môn. Tầng thứ nhất nếu tư chất tốt thì khoảng hai tuần trăng là luyện thành, tư chất kém hơn một chút thì khoảng năm sáu tuần trăng. Song điều này chỉ đúng với người có linh căn.
Linh căn là một khái niệm chỉ tư chất của kẻ tu chân nói chung, cụ thể là gì thì trăm vạn năm nay cũng không ai có thể miêu tả chính xác hay lí giải được. Chỉ biết nếu có linh căn thì tốc độ tu luyện sẽ vượt trội phàm nhân không có linh căn và linh căn cấp bậc càng cao thì tốc độ tu luyện theo đó càng tăng vượt bậc, điều này giải thích vì sao trên thiên tài lại có yêu nghiệt.
Theo lý phàm nhân cũng có thể tu tiên, nhưng chỉ là cố gắng bao nhiêu cũng không mấy hữu dụng bởi người không có linh căn từ xưa tới nay tu luyện đến cảnh giới cao nhất chỉ là Khai Quang mà thôi, vốn dĩ tuổi thọ con người có hạn nên người không có linh căn có tư chất tới đâu đi chăng nữa cũng chỉ là Hồng Phấn Khô Lâu vì vậy người đã biết mình không có linh căn đa số sẽ từ bỏ con đường tu luyện, trở về với đồng ruộng, thành gia lập thất.
Trở về với căn phòng ấm cúng của mình, Vũ Phong nhanh chóng xếp bằng tu luyện, hắn muốn nhìn thử trong thân thể mình linh căn thuộc loại gì, hôm nay hắn vừa tiếp xúc được một môn " thần công " có tên Nội Thị Thuật, vốn dĩ Vũ Phong không có khả năng tiếp cận tầng hai và ba, là những tầng chứa công pháp, vì hắn chỉ được phép ở tầng một quét dọn.
Tầng một là nơi chứa những cuốn thư tịch giới thiệu về con đường tu chân, và những phụ trợ, hay đơn giản hơn là những thư tịch cổ về quá khứ, bởi vì không có bí mật gì cần dấu diếm nên Diệp Long mới cho một người ngoài như Vũ Phong làm việc
Nội Thị Thuật là một loại tiểu pháp thuật mang tính phụ trợ khi tu luyện trong Tu Chân giới. Nó có khả năng tra xét hạch tâm đan điền trong cơ thể, khí hải biên giới và đường lưu chuyển linh lực trong kinh mạch.
Miệng lẩm bẩm những tiếng không ai nghe được, đôi mắt Vũ Phong từ từ nhắm nghiềm lại, khi mở mắt ra, Vũ Phong thấy mình đứng trong một không gian lạ lẫm, mà cũng lạ lẫm thật vì hắn chả nhìn thấy cái máu gì, vì xung quanh là một mảnh mờ mịt, Vũ Phong ánh mắt buồn lắc đầu lui ra, có lẽ Vũ Phong cũng đã đoán ra được linh căn của mình rốt cuộc là như thế nào.
Trở lại với thực tại Vũ Phong cũng không hề chán nãn, hắn thì thầm cười nói vu vơ :
" Nước tới chân mới nhãy thì quá là bình thường rồi, nước ngập đầu mới học bơi mới là chính đạo "
Công việc của Vũ Phong chỉ xoay quanh tầng một của Tàng Kinh Các nêm công việc rất ít, hắn bắt đầu vùi đầu tu luyện, quá trình hấp thụ linh khí rất nhanh thuần thục, bây giờ Vũ Phong tu luyện đã là nước chảy mây trôi chứ không hề cứng nhắc như mới bắt đầu, một tháng trôi qua, hắn cơ hồ đếm được hơn mười vạn tia linh khí bị hắn bắt đi, nhưng hắn vẫn không cảm giác được thân thể xuất hiện biến hóa nào.
Trong điển tịch có ghi một người phàm muốn bước chân vào con đường tu luyện mở ra khí hải thì ít nhất phải hấp thu một ngàn tia linh khí, hắn cũng đọc được là người không có linh căn phải khổ công gấp trăm, ngàn lần kẻ có linh căn nên hắn tinh sơ sơ là mình phải ít nhất mười vạn hay trăm vạn
" Ai ya, sao ông trời không thương ta a ". Vũ Phong nhìn trời than thở
Cuộc đời Vũ Phong trải qua nhiều đau khổ, nên ý chí phấn đấu của hắn rất kiên cường, dù biết sẽ khó khăn hơn người ta trăm ngàn lần nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, nếu bỏ cuộc lại về với con trâu, cái cày thì hắn xuyên không đến đây thật vô vị và vô ích.
Qua lần dùng Nội Thị Thuật, hắn tuy không thấy được gì, nhưng cũng vì vậy nên hắn biết mình không có linh căn, bởi vì trong " Lý Giải Tu Luyện Thư " hắn đã đọc được nội dung giống như hắn thấy trong cơ thể mình :
" Người không có linh căn nếu được xem qua Nội Thị Thuật sẽ thấy một vùng hư vô, mờ mịt "
" Cuộc đời mình thật vô vị, có cách nào khiến nó bớt vô vị không ta "
Vũ Phong thở dài, bao ngày xuyên qua hắn chỉ lui tới trong Tàng Kinh Các, rồi cặm cụi tu luyện, thật sự hắn thấy hơi vô vị một tí, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra cách giải quyết thỏa đáng vấn đề này
" Chẳng nhẻ uống vài lít nước mắm cho đời nó có vị hay sao, huhu ". Nói đến đây hắn lại lắc đầu
" Không nên a, Ca không muốn nổi tiếng, lỡ mai nó giật tít trên báo là " Thanh Niên Uống Nước Mắm Giải Sầu Phải Nhập Viện Do Suy Thận " "
Tự luyến một hồi Vũ Phong cười ngiêng ngã, người xưa nói đâu có sai " Một nụ cười bằng mười thang thuốc độc mà, à nhầm thuốc bổ chứ "
" Có lẽ ta nên rời đi, nơi đây không phải là nơi để ta phấn đấu, nó chỉ là điểm khởi đầu của ta mà thôi ". Vũ Phong âm thầm quyết định
●●●
Đêm đã khuya nhưng trong một căn phòng đệ tử ngoại môn Thanh Long Tông đèn vẫn còn thắp sáng, phía bên trong có hai thiếu nữ ngồi đối diện, như đang tâm sự với nhau chuyện gì đó
" Tiểu Thư, ta thấy bất an trong lòng, tiểu thư cho ta về thăm Hầu Phủ thăm lão gia có được không ". Thiếu nữ không ai khác chính là Liên Nhi đang năng nỉ Diệp Hinh trở về Hầu Phủ
Phía đối diện Diệp Hinh khuôn mặt tĩnh lặng như nước, những câu này quá quen thuộc với nàng rồi nên nàng cứ để ngoài tai
" Tiểu Thư, đi mà "
" Tiểu Thư "
" Nam nhân thối, Nam nhân thối, tại sao lại nói sẽ đến thăm ta, nam nhấn thối, ta trù chết nhà ngươi "
" Úm ba la, úm ba la, xi "
Diệp Hinh " ... "
●●●
" Hơ hơ hơ, hắt xì "
" Quái, tại sao lại nhảy mũi, có người nói xấu sau lưng ta sao, mà cũng không đúng, ta mới đến đây có gây thù, chuốc oán với ai đâu "
" Khịt, khịt ". Vũ Phong liên tục làm những động tác rất ư là hợp vệ sinh ngay sau đó