Chương 4: Tiểu Tình Lang

Mưa rơi nặng hạt trên bầu trời Hải Vân Thành báo hiệu thời tiết giao mùa, trong một phòng ốc nhỏ phía xa nằm sâu trong lòng Hải Vân Thành một thiếu niên vẻ mặt say sưa bên những quyển kinh thư

" Thì ra nơi đây gọi là Hải Vân Thành, cũng có cả Hải Vân Quan nữa nhưng lại là tường cao nghìn trượng để chống yêu thú xâm lấn chứ không phải Hải Vân Quan chỉ còn một đống phế tích để người ta tham quan du lịch, ồ có Bạch Mã Sâm Lâm, cái này... "

" Xích Quỷ Quốc, Thừa Thiên Đế Đô .... "

Vũ Phong mặt tràn đầy hưng phấn, vừa quét dọn vừa xem những cuốn điển tịch, đối với Vũ Phong giờ này, hắn cần tri thức hơn bao giờ hết.

●●●

Một tuần đã trôi qua từ khi Vũ Phong đến Hầu Phủ, một tuần tìm hiểu ở Tàng Kinh Các đã cho hắn cái nhìn rõ ràng về thế giới này .Đây là vấn đề liên quan đến vận mệnh sau này của hắn hay sâu xa hơn chính là mạng sống, Vũ Phong vì thế không bỏ qua một chút chi tiết nào

Thông qua thư tịch hắn tìm hiểu ra thế giới này không phải ai cũng có thể tu tiên, và tiên cũng có cấp bậc phân chia mạnh yếu, như kẻ bắt đầu tu luyện, cảnh giới gọi là Luyện Khí sẽ yếu hơn rất nhiều kẻ đã tu thành Khai Quang.

" Luyện Khí Cảnh, ta sẽ cố gắng "

●●●

Mặt trời đã khuất bóng, Vũ Phong thu dọn lần cuối trước khi trở về phòng

" Ai ya, nhìn mặt đứa nào cũng đẹp mà sao ý thức kém vậy, đọc sách xong phải để lại chứ, bạ đâu vứt đó, ta làm lao công quét dọn chứ phải thư đồng dọn sách đâu, hừ ". Vũ Phong nhìn mớ sách ở góc Tàng Kinh Các mắng thầm

" Ồ, sao đây lại có một cuốn vở, chà vào đọc sách có đem theo vở nữa à, ghi chép gì thế không biết nữa "

Tò mò và hiếu kì, Vũ Phong mở quyển vở nhỏ bằng bàn tay, những dòng chữ như dán vào mắt khiến hắn đứng lặng im, hơi thở dồn dập và tay chân có phần hơi run

" Là Hầu Phủ Luyện Khí Bí Pháp "

" Chết bà, có khi nào ta sẽ bị giết không, đáng nhẽ ta cố gắng cuối năm sẽ được học mà, tại sao lại lụm được nó vào giờ này, số ta thật là xui a "

" Đặt nó vào chổ cũ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra ". Vũ Phong suy nghĩ một lúc rồi đặt quyển sổ chép tay xuống vị trí cũ rồi xoay người bước đi, nhưng đi được mấy bước hắn lại quay lại cầm quyển sổ lên.

" Ta không thể bỏ phí cơ hội này được, ta phải chép nó lại, à mà có đi học đâu mà biết viết, ai ya, khổ thật, tại sao ta lại là cô nhi, tại sao ta lại không được ăn học tử tế để bây giờ chép bài cũng không được "

" Không chép được thì học thuộc lòng vậy "

Những dòng chữ trong sổ chép tay lại hiện ra, nét chữ lệch lạc, xấu xí nhưng với Vũ Phong lại có ma lực đáng sợ

" Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hết sức kẻo nhàu cái là bị lộ ". Vũ Phong vừa hưng phấn vừa lo lắng lật từng trang

" Lực bất đả quyền

Quyền bất đả công

Luyện vũ bất luyện công

Ðáo lão nhất trường không "

Luyện Khí là gì, Luyện Khí chính là dựa vào linh căn dẫn dắt thiên địa linh lí vào trong thân thể, khai thông linh mạch, cải tạo cơ thể, và quan trọng nhất là tu ra nguyên lực của bản thân, luyện khí chia làm nhiều giai đoạn, giai đoạn đầu tiền là dẫn khí, dẫn khí là quá trình khó nhất và thử thách lòng kiên nhẫn người tu luyện nhiều nhất

Dựa theo bí pháp Vũ Phong từ từ khoanh chân ngồi xếp bằng, tứ chi cùng đỉnh đầu tạo thành Ngũ Tâm, hai nhắm nhắm nghiền, tĩnh tâm cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh... Nửa canh giờ, lại nửa canh giờ nữa Vũ Phong rốt cuộc mở mắt

" Hờ, mình vừa ngủ hả "

" Haizz, tại sao ta lại ngủ, what the heo? "

Thất thần ngồi dậy, Vũ Phong nhìn quyển sổ nhỏ lần cuối rồi bước vội ra Tàng Kinh Các, khóa cửa rồi trở về phòng.

Gian phòng của Vũ Phong khá gần Tàng Kinh Các nên rất nhanh hắn đã về tới phòng, hôm nay vì mải mê quyển vở kia hắn đã bỏ lỡ bữa ăn tối, ôm cái bụng đói meo mở cửa

Vừa mở cửa phòng Vũ Phong hét thảm một cái rồi ngã bất tỉnh nhân sự, hắn thấy một con quỷ cái a

" Ơ, ta đùa thôi mà, làm gì ngất xỉu luôn vậy ". Phía sau cánh cửa một thiếu nữ vừa gỡ mặt nạ quỷ dữ ra vừa chạy lại đỡ

" Nam nhân gì mà nhát gan quá, ta đem đồ ăn sang cho ngươi, định nghịch xí, bây giờ ngươi ngất rồi ai ăn đồ ăn đây, nam nhân thối, nam nhân thối ". Liên Nhi vừa dìu Vũ Phong vào giường vừa mắng

" Ngươi biết mấy hôm nay ta buồn, ta khóc, ta nhớ ngươi không hả, suốt ngày ngươi cứ núp ở trong Tàng Kinh Các, mà ta lại không có quyền vào đó, nhớ quá ta liều chế biến mấy món đem sang chờ ngươi về ăn cùng thôi mà, sao nhà ngươi lại ngất, tiểu tình lang a, tiểu tình lang của ta "

Vũ Phong giờ này đã tỉnh, nghe được những lời vừa rồi của Tiểu Liên hắn thấy ấm áp trong lòng, dù gì hắn cũng ở đất khách quê người, không ai thân thích, bây giờ có một người quan tâm hắn, hắn thật sự rất vui, nhưng hắn không dám mở mắt, vì mở mắt sẽ có án mạng a

Nói suốt một hồi mệt lữ, Liên Nhi rốt cuộc cũng rời đi, Vũ Phong giờ này lén lút mở mắt nhìn tứ phía rồi mĩm cười, hắn tiến đến bàn ăn, khi nãy nhắm mắt, hắn nghe nào là nem công chả phượng, bào ngư, yếm sào ... bla..bla...., thật sự hắn rất đói nên nghe như vậy cái bụng cứ reo hò, nhưng khi đến bàn ăn rồi hắn mới giật mình, nâng lên trên tay một dĩa cá hắn sầm mặt lại nói

" Đây là bào ngư, chứ không phải là Cá Chép Ngự Lôi "

" Đây là Yến ** nó Sào hả, cái này là Phượng Hoàng Niết Bàn mới đúng "

" Trời ơi, bào ngư là cá chép cháy, yến sào là chim rô ti khét thế kia sao mà ăn hả, trời ơi ". Vũ Phong cúi đầu thở dài

" Thôi ta ăn không khí lót dạ vậy ". Vừa nói Vũ Phong lại ngồi xếp bằng cảm thụ linh khí, dù ban nãy hắn ngủ gật nhưng khi tỉnh hắn vẫn cảm giác thân thể thoải mái nên hắn không thể bỏ qua

Vũ Phong dựa theo khẩu quyết, hai tay tạo ra một hình thái cực, hô hấp từ từ trở nên nhẹ nhàng, tinh thần buông lỏng, hắn đang thử dẫn động linh khí tiến vào cơ thể....

Canh Năm trời đã bắt đầu sáng, Vũ Phong nhẹ nhàng tiến xuống giường, trên môi kèm theo một nụ cười đầy man rợn, suốt buổi tối hôm qua hắn ngồi chơi trò đuổi bắt với một luồng linh khí " chơi ngu " rơi vào trong tay hắn, sau mấy canh giờ " vật lộn " rốt cuộc hắn cũng dẫn dắt được luồng khí xuống vị trí được gọi là đan điền

Quái lạ là khi đến gần đan điền thì tự dưng luồng khi kia như run rẩy rồi chạy nhanh vào, sau đó không thấy ra lại, Vũ Phong rất đắn đo, không biết là nó tự chạy vào hay có con quỷ nào kéo nó vào trong đó, thứ mà hắn dùng sức ba con bò, chín con trâu vật lộn suốt một đêm lại không cho hắn lợi ích gì nên lúc đầu hắn hơi bực mình .Nhưng ngồi suy nghĩ nên cười cái đã, hắn nghĩ bắt được một con thì sẽ bắt được thêm vài con nữa, mất một con không sao, nếu có người biết hắn đem linh khí đi so với mấy con gà thì không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Vừa mở cửa thì có một bóng người đứng ngay trước mặt khiến hắn bước lùi lại, phía đối diện một âm thanh trong trẻo vang lên

" Đừng ngất xỉu, ngất là rất lâu sau mới có thể gặp lại đấy "

Vũ Phong dụi mắt nhìn ra ngoài, nhận ra rõ đối phương không ai khác chính là Liên Nhi, sáng hôm nay Liên Nhi ăn mặt chỉnh chu hơn một tí, khuôn mặt có trang điểm cũng một tí nữa nên rất là đáng yêu

" Liên cô nương, sáng sớm tìm ta có việc gì sao ". Vũ Phong trong lòng phì cười nhớ chuyện khi tối nhưng bề ngoài lại điềm tĩnh hỏi qua loa

" Không có chuyện tìm ngươi không được sao, đáng ghét "

Vũ Phong đang muốn giải thích thì Liên Nhi lại nói

" Ta sắp phải theo Tiểu Thư đi xa, nên tới chào từ biệt ngươi ". Tiểu Liên ánh mắt đượm buồn, vừa nói vừa kéo kéo tà áo nhìn rất buồn cười

" Có cơ hội ta sẽ đếm thăm ngươi ". Vũ Phong thật lòng nói

" Thật ... Thôi ngươi không đến được đâu, mà dù ngươi đến cũng chẳng ai cho ngươi vào "

" Ta tặng ngươi cái này ". Vừa nói Tiểu Liên vừa dúi vào tay Vũ Phong rồi quay người bỏ chạy, thân hình mũm mĩm chạy nhìn thật là kì hoa, chạy được một quãng xa lại quay người hô lớn

" Tiểu tình lang, chờ ta, chờ ta, không cho phép lấy vợ sớm "

" Trời ơi ". Vũ Phong vỗ trán

" Không biết là cái gì đây, chẳng nhẽ thư tình ". Vũ Phong vừa thì thào vừa mở tay thì rơi ra một cái khăn tay, trên khăn vẫn còn mùi thơm dịu nhẹ của thiếu nữ, Vũ Phong cầm khăn ngửi ngửi rồi mở ra

" Ủa, con này là con gì ta, sao thân rồng mà lưng lại có cánh phượng, kì lạ "