Chương 29: Tiêu Chiến Người Xuyên Không Rồi

Chương 29. Làm Nũng với Anh

Vương Nhất Bác đã trở về phòng bệnh thì nhìn thấy Tiêu Chiến đã tỉnh lại liền đi tới mà  trên  tay anh vẫn  cầm túi đựng thức ăn đi vào trong phòng..

Em Tỉnh rồi sao ..em thấy trong người thế nào rồi...  có thấy mệt hay đau ở đâu không vậy ? Em có đói không anh  lấy đồ ăn cho em nhé.. Hay em có khát không anh sẽ  lấy nước nóng cho em uống .. Vương Nhất Bác nhìn thấy cậu mà vui mừng rồi  để túi đồ ăn lên bàn ..mà bước từng bị  lại gần cậu mà cầm tay cậu  lên, xem xét   thân thể cậu mà chua sót  rồi lo lắng hỏi một tràng .

Vương Nhất Bác ...àk.., em mới tỉnh lại mà anh đã hỏi em  dồn dập như thế làm sao em trả lời kịp , với lai anh   muốn em  loạn não mà bất tỉnh nữa hay sao...anh không muốn không chịu tỉnh lại hả..." Tiêu Chiến  vừa ở trên rồi đau ở phần dưới mà lắc đầu ngao ngán ..với tính cách nháo nhào của anh mà bất lực trả lời..

Tiêu Chiến em cho anh  xin lỗi nha ."anh lo cho quá mà.. Sao em lại trách anh .. Anh ụ xị mặt xuống, bĩu môi mà hai má hiện lên bánh mochi giận dỗi ... Tiêu Chiến chỉ biết cười vì độ dễ thương của anh  mà miễn cười..

"Thôi được rồi , anh đừng dỗi nữa ,em biết anh yêu thương em mới nói vậy.. Nhưng anh xem em   không sao rồi mà , mọi thứ đều ổn hết , anh không phải lo cho em quá.. Em lớn rồi.. Sau này không có anh em cũng lo cho mìk được.. ." Tiêu Chiến nhìn anh mà chiều mến mà đưa tay  nắm lấy ngón tay của anh  mà lắc  lư ..

Vương Nhất Bác vừa nghe xong mà tim lại đau nhói dữ dội.. Thì nghe tiếng nói mà siêu lòng nhìn cậu..

Vương Nhất Bác , em  đói rồi.. Em muốn ăn.. Anh lấy cho em nha ..Nhất Bác ....

Vương Nhất Bác  bất ngờ khi nhìn thấy Tiêu Chiến đang làm nũng mà chu chu môi  khiến cho trái tim anh có một luồng  ấm áp chảy qua tim, anh  mỉm cười ngọt ngào, hôn nhẹ lên môi cậu , rồi nói:

Được... Em yêu... Để anh  chuẩn bị đồ ăn cho em nhé... Em đợi anh chút

Vâng ạ "

Vương Nhất Bác lại bàn lấy hết đồ ăn ra  ,  những món anh rất lạc miệng.. Như  cháo thịt bằm và một ly cốc sữa nóng , nhìn món ăn được bày ra khiến cho cậu nhìn thấy mà ngao ngán  nói:

Anh Nhất Bác... Anh mua nhiều đồ ăn  như vậy hả..những món của anh nhiều như vậy.. , sao anh chỉ cho  em hai món này chứ, sẽ nhạt lắm đó em không thích đâu.. Anh cho em ăn chung với anh nha...

Không được ...em đang bệnh như vậy làm sao những món như vậy.. cho nên bây giờ em phải ăn cái này mới khỏe "

"Nhất Bác àk..~ em  không muốn ăn cháo đâu.  Anh cho em món khác đi có được không ..cậu bây giờ ghét cháo kinh niễng mà hôm nay  anh lại bắt em ăn cháo, em không chịu.. Không chịu đâu.. ... Cậu  liền làm nũng với anh mà chu chu mỏ..

Vương Nhất Bác thấy cậu làm nũng  như vậy, trong đầu anh bây giờ  chỉ có một suy nghĩ duy nhất, 'Chiến Chiến.. Em làm như vậy là đang câu dẫn anh àk.. Em  cứ đáng yêu như này sao mà anh  chịu cho nỗi đây, aaa  ..mẹ ơi.. Con.chết mất, nếu đây không phải bệnh viện  thì anh muốn đè em  ra tại đây quá... Vương Nhất Bác mày phải nhịn.. Không được làm càng em ấy hết bệnh ăn tiếp.. Hihihi..

Em không ăn?  Thì anh  đút cho em  nhé em chịu hôn..?"

Dạ Thôi , em tự ăn được , em  tự ăn là được chứ gì.... " anh nghe cậu nói vậy liền  mang món cháo này ra xa trước mặt cậu , cậu bất giác nhìn ánh mắt của anh .. không thể nào  suy nghĩ được rằng anh bây giờ anh quá đen tối với  cậu...cậu  liền rùng mình mà hoảng sợ khi phía dưới cậu còn đau mà bất lực  cầm muỗng cháo đút vào miệng mà  ăn lia lịa ...sau 10p sau cậu buồn ngủ liền chìm vào giấc ngủ.. Anh dọn dẹp mọi thứ rồi trèo lên giường.. mà ôm chặt bé con vào lòng  rồi  đánh một giấc cho tới sáng..

Sang ngày hôm sau  anh đã xuất viện về nhà.. Thì bên điện thoại có tiếng nói của Bà Tiêu căn dặn mọi thứ rồi cúp máy cái bụp.. , Tuyên Lộ đi đến thăm cậu rồi ra ngoài..  Vương Nhất Bác đang thu xếp  quần áo.. còn Vương Hạo Hiên  thì thanh toán viện phí cho cậu sau khi xong xuôi anh liền cùng một đám về nhà anh mà dùng bữa tối... Ăn uống xong xuôi mọi người chơi một lúc với cậu.. thì cáo biệt về nhà mà nhường không gian cho anh và cậu bên nhau...,  anh dìu cậu lại sopa xem tvi hoạt hình bé bột biển đáng yêu... Cậu xem một hồi thì ngủ lúc nào không hay...anh liền bế cậu lên phòng mà đắp chăn ngay ngắn rồi bước ra ngoài  ...thì có một người gọi đến, người mà anh  đang mong chờ nhất không ai khác là người theo anh từ khi anh còn nhỏ..mà lên tiếng .

Vụ hôm đó, anh đã tìm người ra rồi, anh gửi ảnh qua cho em rồi đó.]

Sau khi nhận được từ ừm nhẹ từ cậu thì người kia nói tiếp:

Nhất Bác.....anh đã  điều tra được..rằng.. Người có ý định làm hại  cậu nhóc đó..  không có quan hệ gì với cậu nhóc hết em àk , anh nghĩ là phía sau còn có người nữa, nhưng tìm anh không tìm  ra được ..

Vậy là được rồi anh , những chuyện còn lại em sẽ tự giải quyết,em  cảm ơn anh nhiều lắm.

Có gì đâu mà em..anh với em  là người nhà cả không àk.. , em không phải khách sáo như thế anh thấy hơi kì nên em cho anh hỏi cậu một câu nhé

Hỏi đi anh..em biết em sẽ nói

Cậu nhóc kia là ai mà lại khiến em  quan tâm nhiều đến thế, anh nhớ em rất ghét dính vào phiền phức lắm mà sao hôm nay lại khác vô cùng..

Là một người quan trọng với em ..sau này em sẽ đưa về thưa với ba mẹ lúc đó anh sẽ biết  thôi, không còn gì nữa em xin   cúp máy đây..

Được.. Bay em...

Người đàn ông nói chuyện với Vương Nhất Bác là ai thì sau này mọi người biết ạ...tác giả xin phép dừng bút tại đây...  thanhk you mọi người.. Nhé