Chương 28. Nguy hiểm
Sáng hôm sau trong liều trại có 1cặp ôm nhau ngủ mà không biết rằng bên ngoài có nguyên một đám thu dọn lều trại, thì anh và cậu cũng vừa thức liền vệ sinh cá nhân rồi đi theo các bạn ... đi từng nơi để nhặt lại rác mà mìk đã xả ra mà quên dọn ..chỉ có Tiêu Chiến vừa đau phần dưới mà bước chân đi không nổi .anh không chừng trừ mà ẩm cậu lại khúc cây mà ngồi ..một lúc sau mọi người cũng
xong xuôi, rồi tất cả mọi người men theo con đường nhỏ để ra xe chuẩn bị đi về. Vương Nhất Bác đang dìu Tiêu Chiến đi từ phía sau cùng của đoàn người, đang đi được một nửa , bỗng đâu có tiếng nổ lớn ở phía trước làm cho tất cả mọi người giật mình mà hoang mang , có người chạy lên xem còn có người sợ mà đứng lại tại chổ. Vương Nhất Bác bỏ lại Tiêu Chiến cho Uông Trác Thành chăm sóc dùm.. Khi anh quay về nhìn thì không thấy Tiêu Chiến, anh chỉ thấy cây với cây không thấy cậu đâu, Vương Nhất Bác hoảng hốt đi lên phía trước tìm cậu .rồi xoay hỏi ...Dương.. Thành.. Hiên ...Lộ...và mọi người.. Tất cả họ đều lắc đầu ... Thầy Chủ nhiệm và cô giáo thấy sự bất thường của anh mà khó hiểu rồi bước tiến chỗ anh mà lên tiếng hỏi, .anh không chừng trừ mà kể hết cho thầy cô xong ..cô thầy tất cả mọi người đều lo sợ an nguy cho cậu , mà tản nhau ra đi tìm... Vương Nhất Bác càng lo lắng mà chạy về phía sau chỗ cắm trại kiếm một lần nữa ..nhưng anh chẳng thấy gì ngoài chiếc điện thoại. Đang nằm dưới đất lạnh lẽo cạnh bên con đường. Vương Nhất Bác liền nhanh chân mà chạy về hướng đó, Vương Nhất Bác nhớ lại mấy đứa bạn nói với anh về con sông tử thần chảy siết mà còn sâu thẳm .nếu ai mà rớt xuống thì mất xác cho xem.
Tiêu Chiến trong lúc đang ngồi thì cậu nghe tiếng nổ lớn mà giật mình,cậu chưa kịp hoàn hồn thì đã bị 2 người đàn ông úp chiếc khăn có chứa thuốc mê lên miệng rồi bị kéo cậu đi khỏi mọi người . trong lúc 2 tên kia không biết cậu kịp thời nín thở nhưng cũng bị dính một ít thuốc mê trên mặt nên bị làm cho choáng váng với sức của cậu bị ai kia đã hành nguyên đêm mà không thể chống cự ... Rồi bị 2 tên đưa cậu tới bờ sông, chúng đẩy cậu xuống đất rồi trói tay lại. Thì bên tay cậu đang nghe tiếng anh mà xoay đầu lại.. Thì hai tên kia , nghe thấy tiếng gọi liền đẩy cậu xuống sông rồi bỏ chạy. Vương Nhất Bác chạy đến mà không thấy Tiêu Chiến đâu liền khụy xuống mà thở rồi đưa mắt nhìn thấy 2 tên kia hoảng sợ chạy biến mất.. Mà đứng lên rồi đi đến bờ sông ..bỗng anh thấy thân ảnh của một người, một người mà anh có đánh chết cũng không thể quên được ..
Vương Nhất Bác liền hít vào một ngụm khí rồi nhảy xuống sông . Tiêu Chiến mệt mỏi với lại cậu ngủ không đủ giấc.. Cho nên sức khỏe cậu không thể chống nổi với nước mà đành để mặc bản thân mìk đang càng ngày chìm xuống đáy , thì bỗng đâu có một lực nào đó đã kéo cậu về phía trước cái thứ ấm ấm chạm vào rồi áp lên môi cậu để truyền không khí sang cho Tiêu Chiến , cậu liền mở mắt ra thì nhìn thấy anh mà nở nụ cười rồi , thiếp đi
Vương Nhất Bác liền ôm chặt người cậu mà bơi lên bờ ...thì mọi người và tthầy cô cũng vừa tới,thì Tống Kế Dương nói:
Tiêu Chiến cậu có sao .mau mở mắt ra nhìn tao nè... Tiêu Chiến
Tuyên lộ và Tào Dục Thần Cùng Vương Hạo Hiên liền lo lắng mà cầm điện thoại gọi xe cấp cứu..
Vương Nhất Bác em yên tâm đi anh đã gọi xe cứu thương đã đến rồi, em mau đưa em ấy lên xe nhanh lên Vương Hạo Hiên lên tiếng..
BỆNH VIỆN LỚN NHẤT TẠI BẮC NINH TRUNG QUỐC
VƯƠNG NHẤT BÁC đang đứng trước phòng cấp cứu mà đi đi lại lại ..còn Vương Hạo Hiên đang đứng cùng Tống Kế Dương và Uong Trác Thành và Tuyên Lộ.và ả Trương Khả Hân ... còn Tào Dục Thần lo lắng cho mà đi làm giấy tờ cho cậu không hỏi ý kiến của Vương Nhất Bác , còn thầy cô và những người còn lại thì đều bị anh đuổi về về hết....
Một vị bác sĩ già có gương mặt phúc hậu đang bước ra khỏi phòng khám ,thì mọi người đều chạy lại hỏi về tình trạng của Tiêu Chiến, bác sĩ nói:
"Bệnh nhân đã tạm ổn, cơ thể do bị ngâm trong nước nên có chút sốt, vết trầy xước trên người cũng bị thấm nước quá lâu , nhưng cũng may là chưa có chuyển biến xấu. Ta đã đưa cậu ấy xuống phòng hồi sức, mong mọi người tránh làm phiền bệnh nhân lúc đang nghỉ ngơi...
Anh liền Cảm ơn vị bác sĩ này một tiếng rồi...nói nói mọi người về nghỉ ngơi mà bước theo y tá mà đến phòng hồi sức.,Anh đứng bên giường bệnh,mà đưa mắt nhìn cậu trước mặt mà đau sót... Hôm qua cậu vẫn vui vẻ cùng anh , mà bây giờ cậu lại nằm yên ở đây ...hai mắt cứ nhắm lại , đôi môi hồng của cậu luôn nở nụ cười với anh ..vậy hôm nay gương mặt cậu đã pha một vị màu trắng bệch phủ lên. Nhìn Tiêu Chiến như vậy khiến cho anh đau đớn mà hai hàng nước mắt cứ mãi tuông rơi.. , hai tay anh liền nắm chặt lại mà bấu vào da thịt cho đến chảy máu . mà tức giận liền bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đống cửa , anh liền cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc mà áp lên tai mìk...
Alo..
Thưa cậu chủ .. Cậu Có chuyện gì căn dặn . . Tiếu Ngạo..lên tiếng .. là người trong phái Thiên Bang theo hầu Vương Nhất Bác từ 5 năm mấy .
Tao muốn mày đều tra chuyện ở khu cắm trại trên Thiên rừng trúc , tao muốn biết ai dám đã đứng phía sau bắt cóc Vương Thiếu Phu Nhân
Vâng cậu chủ.. Khoảng 9h sẽ có tin tốt cho cậu
Được...
Kết thúc cuộc trò chuyện với người kia anh liền bỏ điện thoại vào túi quần ,trên người cậu bây giờ đang toả ra hàn khí giết người , khiến cho mọi người đi ngang qua cũng phải rùng mìk mà hoảng sợ , mà phát lên tiếng nói lớn
Mày dám động đến người của tao, thì mày muốn chết thì tao chiều.. Vương Nhất Bác tao không dễ dàng tha cho tụi bây đâu... Tụi bây liệu hồn chốn cho kỷ ..lũ chó mất dạy...