Chương 3: Sinh cơ Danh Bá Hào sắp hết.

Tiểu Khờ hắn cầm cây rìu chạy ra khỏi Huyền Phong quan hướng ngoài trấn đi, thì hắn bị hai thân ảnh tiểu hài chặn lại.

"Tiểu Khờ đi bắt thỏ ăn không? Hiện trên Trường Sơn có xuất hiện mấy con thỏ a."

Một nam hài có chút cường tráng lên tiếng hỏi, hắn là Viêm Lâm Chuẩn mười hai tuổi gia đình hắn từ nghề ông đến nghề cháu đều làm nghề thợ rèn nhưng cũng trả khá giả gì cũng chỉ xếp trong hạn nhà nghèo.

"Đúng đó đúng đó, ta nghe nói thịt thỏ rất  béo tốt a."

Một tên nam hài khác đứng bên cạnh Lâm chuẩn phấn khích nói, hắn tên Hồ Gia Bảo năm nay mười tuổi. Gia đình làm nông làm ruộng cũng không giàu có gì.

Nghe Gia Bảo với Lâm Chuẩn nói Tiểu Khờ hắn trầm mặt suy nghĩ rồi nói:

"Không được sư phụ nói trên núi Trường Sơn rất nguy hiểm a."

"Không sao, chúng ta chỉ đi lên một tí thôi không đi sâu vào trong ngươi đừng lo."

Lâm Chuẩn cười nói, Gia Bảo kế bên cũng gật đầu liên tục. Thấy vậy Tiểu Khờ hắn cười khờ khạo quyết định ngay:

"Chúng ta đi thôi."

Thế là ba tiểu hài kéo nhau đi lên núi tìm thỏ, nhưng tìm mãi mà trả thấy con nào. Lâm Chuẩn nhìn quanh bốn phía rồi hắn lẩm bẩm:

"Kì lạ, lão thợ săn đó nói tìm thấy thỏ ở đây kia mà, chẳng lẽ..."

"A... Ở kia có hai con kìa."

Lâm Chuẩn suy nghĩ mình bị lừa đang định tức giận thì hắn nghe tiếng Gia Bảo la lên, nhìn về hướng chỉ của Gia Bảo hắn hét lớn:

"Tiểu Khờ..."

Tiểu Khờ hắn ngay lập tức chạy đuổi theo bắt hai con thỏ, Lâm Chuẩn và Gia Bảo cũng đuổi theo sau nhưng không tài nào theo kịp. Vì từ nhỏ Tiểu Khờ hắn có luyện bộ công pháp Dung Nhập Thức ít nhiều gì cũng phải giúp hắn vượt trội hơn người thường một tí, nhờ vậy Lâm Chuẩn và Gia Bảo lúc nào đi săn bắt gì cũng nhờ khả năng của Tiểu Khờ mà có món dân dã ăn.

Tiểu Khờ mãi mê chạy theo dí bắt hai con thỏ, bỏ xa Lâm Chuẩn và Gia Bảo lúc nào không biết. Hắn chạy tới một cái sườn núi thì mới bắt được hai con thỏ, đột nhiên hắn phát hiện trên sườn núi vang lên từng tiếng phành phạch. Nghe cứ như là một đám chim đang đồng loạt vỗ cánh, nhưng hắn lại trả thấy bóng chim nào bây lên cả.

Hắn tò mò tiến lại nhìn thì có chút ngạc nhiên khi thấy đám chim không bay lên được cách hắn không xa, không phải là đám chim chóc này bay lên không được mà là bởi vì bọn chúng đang bị nhốt trong những tấm lưới đánh cá. Từng tấm từng tấm lưới, ước chừng cũng tới ngàn vạn con.

Ai lại bắt nhiều chim thế.

Tính ra nơi này cách Minh Sơn trấn một đoạn không xa. Dân chúng Minh Sơn trấn không phải là không bắt chim nhưng ai đâu mà rảnh rang đi bắt nhiều chim thế này, họ cũng chỉ bắt vài loại Vẹt có thể nói được sau khi dạy dỗ thì có thể mang tới Đại Thành bán với giá khá cao. Thế nhưng chim chóc trong mấy tấm lưới này nhiều vô số, có rất nhiều loại khác nhau.

"Tiểu Khờ, ngươi ở đâu?"

Hắn đang suy tư thì nghe tiếng hai người Lâm Chuẩn gọi, nhìn mấy tấm lưới đánh cá hắn cũng biết đây là con mồi của người ta bắt được nên cũng không quá để ý tới mà bỏ qua chúng nó đi tụ họp với hai người Lâm Chuẩn.

"Ô! Ta ở đây."

Thấy Tiểu Khờ chạy tới Lâm Chuẩn vội hỏi:

"Ngươi có bắt được con thỏ nào không?"

"Hề hề hề! Ta bắt được hai con luôn a."

Tiểu Khờ cười khờ khạo đưa hai tay cầm hai cái tai con thỏ lên nói.

"Vậy chúng ta ăn thôi ta muốn thử qua mùi vị thỏ ngon bổ thế nào a."

Gia Bảo đứng kế bên miệng chảy nước dãi nhìn con thỏ nói. Thế là trong rừng không có bóng người khói bốc nghi ngút lên trời, ba bóng dáng tiểu hài tử quay quanh một nhóm lửa với món thỏ nướng thơm phức. Ăn uống no nê rồi Tiểu Khờ nhìn qua bên con thỏ bị trói nằm im phăng phắc bên kia hỏi:

"Còn con thỏ ta làm gì giờ?"

"Ngươi đem về tẩm bổ cho lão đạo sĩ đi."

Nhìn Tiểu Khờ Lâm Chuẩn cười nói, Gia Bảo kế bên thì gật gật.

"Nhưng con thỏ là chúng ta bắt được, đâu phải của riêng ta a."

Tiểu Khờ khó hiểu, Lâm Chuẩn lắc đầu cười nói:

"Ngươi quả thật quá khờ, con thỏ này là do ngươi bắt được bọn ta chỉ đuổi theo sau chứ có làm được gì. Với lại ta biết sư phụ ngươi bệnh rất nặng cần những món như này để bồi bổ a."

"Đúng đó ngươi cứ đem về cho lão đạo sĩ tẩm bổ đi."

Nhìn Lâm Chuẩn Gia Bảo, Tiểu Khờ hắn cảm động nói:

"Cảm ơn, các ngươi thật tốt."

"Chúng ta là huynh đệ tốt, cần gì phải cảm ơn."

Gia bảo cười nói, đúng vậy tuy bọn chúng không phải là huynh đệ ruột thịt gì. Nhưng từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với nhau, cũng đã xem nhau là huynh đệ ruột.

Thế là ba tiểu hài tử cười đùa nói chuyện vui vẻ rồi đứng lên mỗi người cầm một bó củi đi xuống núi vì trời đã xế chiều, đánh bắt món dân dã chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính của bọn nó là đi đốn củi. Đừng nhìn ba tiểu hài nhỏ tuổi, nhưng trên eo lúc nào cũng đều có sợi thừng quấn quanh, trên tay thì cũng luôn có con dao chặt củi.

Ba tiểu hài về tới trấn thì cũng chia ra, Tiểu Khờ chạy về Huyền Phong quan trời cũng đã tối, hắn cất con thỏ với bó củi vào trong bếp rồi đi tới căn phòng sau hậu trạch lão đạo sĩ đang nằm nghỉ

Thấy Tiểu Khờ từ ngoài cửa đi tới Lão đạo sĩ gắng gượng ngồi dậy, Tiểu Khờ đi tới bên giường đỡ lão ngồi dậy rồi lo lắng hỏi:

"Sư phụ người đỡ hơn chưa, con mới bắt được con thỏ để con làm cho người ăn bồi bổ a."

"Không cần, để đó sáng làm bữa sáng con ăn."

"Nhưng sư phụ sức khỏe người yếu cần để bồi bổ sáng con sẽ lại đi tìm ăn thôi."

"Vi sư không đói con...Khụ Khụ Khụ!"

Lão đạo sĩ đang nói thì lại nổi lên tiếng kho khan xé họng, Tiều Khờ nhẹ nhàng vỗ lưng lão đạo sĩ hắn lo lắng vội nói:

"Sư phụ người nghỉ đi trong bếp còn vài than thuốc, con đi sắc thuốc."

Nói xong hắn vội đứng dậy chạy tới phòng bếp, nhìn Tiểu Khờ lão đạo sĩ thở dài rồi trầm ngâm. Một canh giờ trôi qua Tiểu Khờ ngoài cửa bưng chén thuốc vào.

"Sư phụ người gắng ngồi dậy uống chút thuốc đi."

Lão đạo sĩ gắng dậy đỡ lấy chén thuốc uống, uống được một tí thì lão đạo sĩ lần này nổi lên một tràng ho kịch liệt. Tiểu Khờ vội vàng vỗ nhẹ lưng sư phụ, ho khan kịch liệt xong lão đạo sĩ ánh mắt ảm đạm nhìn Tiểu Khờ, suy yếu nói:

"Con để chén thuốc lên bàn đi lát ta uống, trời cũng tối rồi con lên giường ngủ đi."

Tiểu Khờ hắn không nói gì chỉ gật đầu, leo lên giường nằm quay lưng về phía lão đạo sĩ nhìn ra phía cửa sổ mà nước mắt tuôn ra hai bên má, lúc nãy hắn vỗ lưng cho sư phụ thì vô tình nhìn thấy được trong lòng bàn tay mà sư phụ che miệng là một đám máu đỏ thẩm.

Tiểu Khờ hắn tuy Khờ khạo ngu ngốc thật, nhưng hắn biết sư phụ hắn đã không còn sống được bao lâu nữa dù thuốc gì cũng không thể chữa được nữa, nhưng hắn vẫn cố chấp đi kiếm mua nhiều loại thuốc mặt dù biết không hề có tác dụng gì nhiều. Nay hắn thấy tay sư phụ một đám máu đỏ thẫm hắn chỉ biết âm thầm mà khóc.

Sư phụ người phải đi thật sao?