Chương 2: Tiểu đạo sĩ Huyền Phong quan.

Sự việc dị biến tại Tiên Thiên Đại Lục cũng đã trôi qua được mười năm, trưởng môn và các trưởng lão ở những tông môn khác nhau vẫn đang ra sức tìm ra nguyên nhân và cái khí tức cường đại kia nhưng vẫn chưa có kết quả.

Minh Sơn trấn thuộc Nguyệt Linh quốc, tiếp giáp với dãy núi Trường Sơn cao ngút tầng mây. Hẻo lánh không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên ngăn cách Nguyện Linh quốc với Lam Anh quốc.

Minh Sơn trấn được xây dựng gần chân núi Trường Sơn, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân.

Nơi này không có mùa đông, cứ vào buổi sáng sẽ có sương sớm trải dài từ trên núi Trường Sơn xuống. Nhìn vào tựa như đó là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên.

Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây hót ríu rít. Tựa như ngoài kia xuất hiện một bóng dáng gì cũng không cản được khúc ca chào buổi sáng của chúng.

Trong cái nắng sớm, có một tiểu đạo sĩ với khuôn mặt hơi tuấn tú pha với nét khờ khạo, chừng khoảng chín mười tuổi. Bước chân hơi khó khăn, trên vai gánh một quang gánh. Hai đầu quang gánh còn treo lơ lửng hai thùng nước đầy ắp.

Hai thùng nước đầy ắp, nên khiến cho bước chân của tiểu đạo sĩ khó khăn. Còn gặp đường núi gập ghềnh xốc nẩy nên nước trong thùng tràn ra không ít

Trong cái sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa thị trấn, có tên là Huyền Phong.

"Tiểu Khờ ngày nào cũng gánh nước như vậy không thấy mệt sao?"

Một nông hộ đốn củi ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ được gọi là Tiểu Khờ kia cười khờ khạo lắc đầu, không mệt.

"Tiểu Khờ cầm miếng bánh ăn đi."

Bà lão bán điểm tâm bên đường cười nói đưa cho tiểu đạo sĩ. Bà lão này rất thích tiểu đạo sĩ nên mỗi bữa sáng bà đều cho tiểu đạo sĩ một ít điểm tâm.

"Cảm ơn bà." tiểu đạo sĩ cười khờ khạo cầm lấy miếng bánh cảm ơn rồi đi tiếp.

"Tiểu Khờ ngày nào ngươi cũng đều làm tràn nước ra như vậy, đem về tới nơi chưa chắc sẽ còn nữa thùng ngươi không thấy uổng công sao?"

Trên Tam Thúy Lâu, tiểu tì như các nàng phải dạy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ khờ khạo ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cười khờ khạo lắc đầu, không thấy uổng công.

"Gánh cả thùng đầy nước vậy, mà đem về còn không được tới nữa thùng. Tuy ta không gánh nước bao giờ, nhưng nếu là ta sẽ lấy cái gì đó bịch lại để cho nước ít tràn ra, Tiểu Khờ à ngươi không những khờ khạo mà còn rất ngu ngốc a."

Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngây cửa ra vào, vừa ăn vừa cười khinh bỉ nói. Cả người to béo mập mạp ngồi chật khít cả lối đi, tiểu đạo sĩ vẫn cười khờ khạo lần này không lắc đầu mà gật gật.

Đúng vậy ai cũng nói ta khờ khạo và ngu ngốc hết a.

Huyền Phong quan nhìn qua không lớn cũng chỉ là một đạo quán nhỏ, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ nương tựa vào nhau mà sống. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu đến cầu phúc mà không bố phí. Cũng may mấy dịp tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng.

Tiểu đạo sĩ gánh nước về tới Huyền Phong quan đi tới một cái lu đổ một thùng nước vào, rồi hắn đem thùng nước khác đi vòng ra sau Huyền Phong quan.

Tới một vườn rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn từng mầm non mới nhú ra, tiểu đạo sĩ không kìm được vui vẻ. Hắn đem thùng nước tưới cho gần hết vườn rau rồi mới nghĩ tay.

"Tiểu Khờ con về rồi à?"

Tiểu đạo sĩ đang đứng nhìn vườn rau, nghe tiếng lão đạo sĩ thì hắn quay lại thấy lão đạo sĩ đang gắng gượng đi tới. Hắn liền chạy lại đỡ sư phụ hắn.

"Con nghỉ ngơi đi việc còn lại ta làm cho khụ khụ khụ."

Lão đạo sĩ như đang muốn cười nói thế nhưng thân thể yếu đuối của lão chỉ phát ra vài tiếng ho khan xé họng, tiểu đạo sĩ hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng sư phụ hắn rồi lo lắng nói:

"Sư phụ người không sao chứ? Người nghỉ ngơi đi con chưa mệt vẫn muốn làm việc a."

Hắn nói xong thì đỡ lão đạo sĩ đi vào nghỉ ngơi, đỡ lão sĩ nằm xuống thì hắn nói

"Sư phụ nằm nghỉ đi mọi việc để con làm, sư phụ đói thì có miếng bánh trên bàn. Con ăn rồi người đừng lo, con đi đốn củi a.

Như biết được lão đạo sĩ định nói gì hắn liền lấy cái cớ ăn rồi để nhường miếng bánh cho lão đạo sĩ, rồi hắn cầm cây rìu chạy ngoài.

Nhìn bóng lưng tiểu đạo sĩ lão đạo sĩ đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở lắc đầu thở dài tự lẩm bẩm:

"Vi sư sắp hết thời gian rồi, không có ta bên cạnh... Thật lo lắng cho tên tiểu tử khờ khạo ngươi..."

Lão đạo sĩ tên là Danh Bá Hào, mười năm trước lão vào rừng đốn củi lão nhặt được một đứa trẻ bên bờ suối, không khóc mà chỉ luôn cười khúc khích. Nhưng khi lớn lên đứa trẻ đó càng ngày càng khờ khạo nên lão mới gọi là Tiểu Khờ, thực chất tên đứa trẻ đó là Danh Thiện Tâm.

Thân thể Danh Bá Hào hết sức yếu ớt lại có một vết thương hết sức cổ quái lão cầm cự được tới giờ đó cũng là kì tích, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay biểu thị cho việc quanh năm cầm kiếm mới cho thấy lão không phải phàm phu. Mười năm qua lão không hề biểu hiện bất cứ tài nghệ võ học nào trước mặt tiểu đạo sĩ, cũng chỉ dạy chữ với một bộ công pháp tên Dung Nhập Thức. Là bộ công pháp vô cùng kì lạ thường những bộ công pháp sẽ có nhiều thức nhưng bộ công pháp này chỉ có một thức duy nhất.