“Lật Tử”
“Hả?”
“Hạ Kỳ hẹn cậu nói chuyện gì vậy?”
“Tớ cũng không biết, anh ấy không nói, có chuyện gì sao?”
“A Giai sợ cô ấy làm chậm trễ hai người các cậu hẹn hò, nhỡ đâu hôm nay anh ấy muốn tỏ tình với cậu thì sao!” Giọng điệu Lộ Tưởng đầy thâm ý, Ôn Lật thật muốn đánh cô.
“Chắc không phải đâu, tớ ngủ chút đã, tí nữa tớ hỏi anh ấy là được! Mệt mỏi cả một ngày rồi.”
“Được, ngủ thôi. Tối nay chúng ta còn có môn của thầy Mã Triết đó, muốn trốn quá ~!” Lộ Tưởng nói lớn tiếng, giống như muốn cho mình có thêm dũng khí. Phải biết rằng môn học của thầy Mã Triết nổi danh với tỉ lệ trượt môn cao.
Ba người đều lăn ra ngủ, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở và tiếng động ma sát xoay người.
…
Ngủ một giấc đến năm giờ chiều, A Giai đánh thức Lộ Tưởng còn đang trong mộng “A Giai, tớ vừa mơ thấy một anh chàng đẹp trai, đang muốn tiến đến xin wechat, liền bị cậu làm thức giấc. Tớ còn chưa nhìn thấy khuôn mặt của hắn đâu. Trả lại hắn cho tớ đi!”
A Giai vừa gọi Ôn Lật vừa nói với Lộ Tưởng “Còn chưa nhìn thấy mặt thì làm sao cậu biết là đẹp trai. Biết đâu người ta vừa quay người đã hù dọa đến cậu thì làm sao, tớ chính là cứu cậu đó.”
“Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã rất có khí chất rồi. Tớ biết đó nhất định là một anh chàng siêu cấp đẹp nha, hơn nữa chân còn dài như thế” trong mắt Lộ Tưởng đều là bong bóng màu hồng. Nhưng lại bị Ôn Lật một câu chọc thủng “Tưởng Tưởng làm sao thế, mộng xuân rồi sao?”
“…”
Lộ Tưởng ủy khuất nhưng vẫn làm một khuôn mặt vô tội.
“Hay lắm, chọc người vừa mới ngủ dậy tức giận kìa.” A Giai ở một bên cười trên nỗi đau của người khác.
“Nhanh rửa mặt đi, ăn cơm xong còn phải đi học đó!” Lộ Tưởng uể oải nói
Không biết có phải do lịch sử lâu đời trăm năm, mà đại học A có một số điều khác biệt. Trong đó chính là lớp của thầy Mã Triết vào buổi tối. Bởi vì đã ngủ một giấc dài nên khi lên lớp cũng không quá mệt mỏi, năng suất học tập tăng cao.
Kết thúc môn học cũng đã 9h, Ôn Lật mới nhớ đến hỏi Hạ Kỳ hôm nay có chuyện gì không. Vội vàng gọi điện, thế nhưng đã gọi hai lần vẫn không có ai nghe máy. Ôn Lật cho rằng anh đã ngủ, liền không có tiếp tục gọi.
…
Sáng sớm hôm sau trên điện thoại hiện lên hai tin nhắn của Hạ Kỳ “Vừa nãy chuẩn bị chút đồ, điện thoại để chế độ yên lặng nên không nghe thấy, thực xin lỗi!” “Ngày mai có rảnh không? Đến tiệm bánh đi, tôi dạy cô làm một món mới, rất đẹp!”
Thấy tin nhắn, Ôn Lật lập tức trả lời “Tôi hôm nay không có môn học nào, lúc nữa rời khỏi giường sẽ đi qua.”
Gửi xong tin nhắn, Ôn Lật vén chăn lên ngồi dậy, động tĩnh quá lớn đánh thức Lộ Tưởng còn đang ngủ “Sao vậy, mới sáng sớm có thể để tớ ngủ nướng không?”
“Tớ đi đến Song Tử đây, trưa nay khả năng cũng không về, không thể cùng các cậu ăn trưa. Cậu ngủ tiếp đi, tớ sẽ nhẹ nhàng.”
Lộ Tưởng vừa nghe mấy lời liền tỉnh ngủ “Mau nói, mau nói! Tớ muốn nghe quá trình. Tớ đã nói anh ấy đối với cậu có chút ý tứ, cậu còn không tin, aiii…Đừng đi a, nói xong đã…”
Ôn Lật không chờ Lộ Tưởng nói xong liền từ trên giường bước xuống. Trực tiếp chạy vào phòng tắm tránh thoát Lộ Tưởng truy hỏi.
“Xuỵt… Cậu đừng quấy rầy làm A Giai tỉnh giấc. Tớ trở lại sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu. Tớ đi nhé, cậu nói với A Giai một câu giúp tớ.”
Hơn 8h sáng, một vài bạn học phải lên lớp sớm cũng đã rời giường. Nhà ăn cũng truyền đến tiếng va chạm của xoong nồi. Mặt trời cũng dần ló dạng, khó có được thời tiết tốt như vậy. Nghĩ đến sẽ được gặp Hạ Kỳ, Ôn lật liền cảm thấy rất vui vẻ, đây chính là thích đúng không.
Tới Song Tử vẫn như cũ chỉ có một mình Nhất Nhất “Nhất Nhất đã lâu không gặp!’
“Lật Tử, cô đến rồi! Đầu bếp Hạ nói anh ấy buổi sáng có lớp, liên lạc với cô lại không được. Nói nếu cô đến tiệm thì ngồi một lúc, trễ nhất 10h anh ấy qua.” Nhất Nhất truyền đạt lại từng câu chữ của Hạ Kỳ.
“Được, tôi đã biết. Cô dùng điện thoại tiếp đi.”
Ôn Lật vẫn ngồi vị trí gần cửa sổ quen thuộc, phát hiện trên ghế có một cái nệm màu tím, những chiếc ghế khác vẫn là nệm màu xanh lam. Ôn Lật đột nhiên bị một chi tiết nhỏ này làm cho rung động.
Hạ Kỳ đẩy cửa vào nhìn thấy Ôn Kỳ đang ngủ gà ngủ gật, đoán rằng cô buổi sáng dậy quá sớm. Ánh nắng trên tóc của cô tạo thành vầng sáng, nhìn xa tựa như một thiên sứ, không cẩn thận ngã vào nhân gian. Mà Ôn Lật chính là thiên sứ của Hạ Kỳ, khiến cho cuộc đời anh trở nên rực rỡ.
“Cộc cộc”
“Hửm?” Ôn Lật nghe được âm thanh gõ xuống bàn liền ngẩng đầu lên “Anh đến rồi.”
“Còn muốn ngủ tiếp sao?” Giọng nói của Hạ Kỳ mang theo mỉm cười
“Không ngủ nữa, không ngủ nữa” Hai tay và đầu của Ôn Lật cùng cử động
“Vậy đi thôi, tôi lên lầu chuẩn bị một chút!” Lúc đi xuống đã thấy Ôn Lật tự giác mặc tạp dề và rửa sạch tay, ngoan ngoãn đứng cạnh lò nướng đợi anh.
…
“Cuối tháng ba đến đầu tháng tư là thời gian hoa anh đào nở rộ, nên hôm nay chúng ta sẽ làm một loại đồ ngọt liên quan đến hoa anh đào.”
Hạ Kỳ vừa giải thích cho Ôn Lật vừa chuẩn bị “Thời kỳ nở hoa của hoa anh đào chỉ có bảy ngày, trời có mưa phùn, hoa rơi rải rác. Vì để giữ được lâu, nên liền có thạch hoa anh đào này.”
Hôm qua Hạ Kỳ đã ngâm xong những bông hoa anh đào sử dụng cho ngày hôm nay.
Những bông hoa anh đào Nhật Bản được ngâm trong nước muối và sau đó được thay thế bằng Sprite. Cánh hoa nở rộ trong nước, tựa như lục bình* trông thật tao nhã.
(*Lục bình: hoa Bèo Tây)
“Làm thạch trước, đổ bột vào nồi nước rồi đun sôi. Sau đó đổ vào khuôn này” Hạ Kỳ vừa giảng dạy cho Ôn Lật vừa từ trên đỉnh ngăn tủ lấy ra một cái khuôn. Bây giờ anh đứng ngay sau lưng Ôn Lật, chỉ cần cô quay người là có thể nhào vào ngực của anh. Nghĩ đến đây, Ôn Lật liền lặng lẽ đỏ mặt.
Đổ đầy khoảng bốn phần khuôn, sau đó đặt hoa anh đào đã được rửa sạch vào. Để yên một lúc rồi đổ lên nắp khoảng sáu phần. Rồi cho vào ngăn mát để nửa tiếng.
Trong thời gian chờ, Hạ Kỳ bắt đầu làm nước đường. Nước đường đen nhánh trong suốt đã được nấu xong “Trông thật ngon mắt, tại sao tôi nấu nó liền dính lại.” Ôn Lật không vui bĩu miệng.
“A”
“Anh cười cái gì?”
“Thạch mochi anh đào chắc là được rồi đó, cô lấy ra đi.” Hạ Kỳ lặng yên đổi sang nói chuyện khác.
Sau khi lấy ra từ tủ lạnh, úp ngược lên đĩa, gõ nhẹ vào khuôn, một chiếc thạch mochi anh đào rơi xuống. Đóa hoa anh đào nở rộ được bao bọc trong một lớp màng trong suốt. Đó là một vẻ đẹp tuyệt vời! Khi chiếc đĩa di chuyển, viên thạch cũng lung lay theo, đóa hoa anh đào bên trong cũng tựa như muốn thoát khỏi mặt nước.
Sau khi rải lên một lớp nước sốt đường đen và bột đậu nành, Ôn Lật nhẹ nhàng xúc một miếng tràn ngập mong đợi cho vào miệng. Nhìn thấy Hạ Kỳ đang mỉm cười nhìn, cô nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong. Chỉ trong chốc lát viên thạch hòa tan theo nhiệt độ của cơ thể, toàn bộ xuống bụng. Ôn Lật liều mạng ho khan “Anh có phải hay không đoán được hương vị, trách không được nói không ăn.”
“Ha Ha, không có, nhanh lau miệng đi!”
Ôn Kỳ lần đầu nhìn thấy Hạ Kỳ cười thoải mái như thế, không khỏi có chút ngây ngốc. Cô thấy Hạ Kỳ đưa tay đến, nhẹ nhàng lau sạch nước đọng lại bên miệng cô. Mặt Ôn Lật lập tức đỏ, đồng thời càng ngày càng có xu hướng đỏ thêm.
“Ngốc rồi a!”
“Mới không có, chính là bị thạch mochi của anh dọa” Ôn Lật hoàn hồn bắt đầu than thở “Vừa mặn lại vừa ngọt, đây là cái hương vị gì a!”
“Tôi chỉ nói nó rất đẹp mắt nhưng cũng không nói nó ngon a!” Hạ Kỳ giả vờ vô tội “Chỉ có thể nói bề ngoài cùng nội hàm không giống nhau.”
“…”
Ôn Lật cảm thấy món ngọt hôm nay ăn hao tổn hết cả thể xác lẫn tinh thần a!