Chương 10: Bánh củ sen gạo nếp

Ôn Lật cuối cùng cũng không thể ra ngoài cùng Hạ Kỳ, bởi vì đêm qua A Giai đột nhiên sốt cao, dọa đến Ôn Lật và Lộ Tưởng. Hai người đưa cô ấy đến bệnh viện, đo nhiệt độ 39 độ C, đắp khăn lạnh cả đêm mới hạ sốt.

Buổi sáng hơn 7h Ôn Lật gửi tin nhắn cho Hạ Kỳ, “Hạ Kỳ, hôm nay chắc không cùng anh ra ngoài được rồi, A Giai phát sốt, buổi sáng mới vừa hạ. Tôi cùng Lộ Tưởng phải chăm sóc cô ấy.”

“Được rồi, vậy chính cô cũng chú ý thân thể. Gần đây thời tiết hơi lạnh, nhớ mặc ấm.” Hạ Kỳ ngay lập tức liền trả lời cô.

Ôn Lật vừa nhìn điện thoại vừa cười khiến Lộ Tưởng chú ý “Lật Tử không phải đang nói chuyện yêu đương chứ?”

“Làm gì có.” Ôn Lật ngẩng đầu nhìn Lộ Tưởng một chút, “Hôm qua Hạ Kỳ hẹn tớ ra ngoài, tớ nói với anh ấy là không đi được, miễn cho anh ấy chờ.”

“Tớ cảm giác Hạ Kỳ có khả năng thích cậu đó?”

“Đừng đoán bừa, cậu như thế nào cảm giác được.”

“Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy. Đọc nhiều tiểu thuyết còn nhìn không ra người kia có thích hay không.”

“…”

“Tiểu thuyết cùng thực tế giống nhau sao?” Ôn Lật trợn mắt nhìn Lộ Tưởng

“Vậy cậu có thích Hạ Kỳ không? Không đúng, cậu có biết thế nào là thích đâu!” Lộ Tưởng vừa lầm bầm vừa giúp A Giai đắp lại chăn. Ôn Lật bị cô ấy nói đến làm cho kinh ngạc.

Thích? Thích là như thế nào? Thích nhìn anh làm bánh ngọt chính là thích sao? Thích nhìn anh chơi cùng Thất Bảo là thích sao? Thích nói chuyện phiếm cùng anh là thích sao? Hoặc khi anh gửi tin nhắn hay khi nghĩ về anh liền sẽ vui vẻ chính là thích?

Nếu như đó đều có nghĩ là thích, vậy cảm giác của cô là thích đi. Nhưng mà cô không biết làm sao có thể xác nhận tình cảm này.

….

Thời điểm ăn cơm A Giai rất nhanh bị đói làm tỉnh lại.

“Tớ là lần đầu thấy bệnh nhân tỉnh lại liền muốn ăn, không phải là ốm sẽ không muốn ăn cái gì sao? Vì cái gì khẩu vị của cậu tốt vậy?” Lộ Tưởng rất là thắc mắc. Chính cô khi đổ bệnh cũng sẽ không muốn ăn cái gì, tới A Giai đổ bệnh khẩu vị cũng thật lớn!

“Tớ xuống dưới mua cho, Tưởng Tưởng ở đây cùng A Giai nhé!” Ôn Lật nói xong liền mở cửa ra ngoài

Đến quán cơm cạnh bệnh viện gọi một phần cháo cùng vài món ăn, Ôn Lật yên lặng một chỗ chờ đợi. Hạ Kỳ gọi điện thoại tới, đây là lần đầu tiên hai người gọi điện cho nhau…

“Đang ăn cơm sao?”

“Vẫn ở bên ngoài mua cơm, A Giai vừa mới tỉnh.”

“Nếu như, tôi nói là nếu như… A Lương muốn đến thăm bạn của cô, được chứ?” Ôn Lật nghe qua điện thoại cảm thấy giọng nói cẩn thận từng li từng tí. Là sợ cô giận sao?

Ôn Lật suy tư một lúc không biết nên trả lời như thế nào “Tôi cũng không biết, để anh ta tới lại sợ A Giai đau lòng lần nữa. Không để anh ta tới, nhưng mà đây là chuyện giữa anh ta và A Giai, tôi không làm chủ được. Tôi cũng không rõ nên làm thế nào bây giờ!”

Nghe được giọng nói của Ôn Lật có một tia xoắn xuýt, Hạ Kỳ liền nói “A Lương nói A Giai vừa mới hạ sốt, không thể ăn đồ quá dầu mỡ hay đồ cay, cho nên mới làm chút đồ ăn. Tôi đến cổng viện đưa cô, sau đó cô đưa cho A Giai, có thể chứ?”

“Cái này tất nhiên có thể. Vậy anh đến liền gọi cho tôi, tôi xuống dưới lấy. Tôi cúp máy trước nhé!”

“Lật Tử cô không muốn nói chuyện với tôi hay sao mà nhanh như vậy đã muốn cúp máy.”

“Không có a, bởi vì cơm của tôi đã làm xong, tôi phải đi lấy.”

“A, hiểu lầm cô rồi. Đi đi, trên đường trở về cẩn thận một chút.”

“Ừm, đã biết.”

Tắt điện thoại rồi cầm lấy đồ ăn đã được đóng gói, Ôn Lật trở lại bệnh viện. Bước đi của cô nhẹ nhàng, lộ ra một tia vui sướng.

Trên đường ánh nắng vừa phải, ánh nắng của tháng ba, tuy là giữa trưa nhưng không nóng. Ngẩng đầu lên nhìn hàng cây hai bên đường đã bắt đầu nảy mầm, lúc này mới nhận ra rằng hóa ra mùa xuân đã đến rồi.

Ôn Lật nghĩ đến cây hoa cải dầu của bà nội chắc là đã nở đi, nhớ tới màu vàng rực rỡ kia, tâm tình không hiểu sao liền rất tốt. Đột nhiên có chút nhớ nhà.

Vừa lúc lên lầu đặt đồ ăn xuống, Hạ Kỳ gọi điện tới. Ôn Lật luống cuống tay chân nhận điện thoại “Anh đến rồi à? Anh ở hoa viên đợi chút, tôi xuống ngay đây!”

Hạ Kỳ vừa muốn nói không cần phải gấp thì đầu bên kia đã cúp điện thoại. Anh đành lắc đầu cười cười hướng hoa viên đi đến.

Ôn Lật từ trên lầu một đường chạy đến hoa viên. Nhìn xung quanh không thấy, vừa muốn gọi điện sau lưng liền cất tiếng nói chuyện “Đồ ngốc, sao không nhìn ở phía sau.”

Ôn Lật xoay người, phát hiện là Hạ Kỳ “Tôi không biết mà!” sau đò cười cười lấy lòng “Mang món ngon gì đó?”

“Không nên nhìn, cái này không phải cho cô, là của bạn cô.”

Ôn Lật cách hộp giữ nhiệt ngửi thấy một hương thơm “Là gạo nếp sao? Tôi ngửi thấy mùi gạo nếp!”

“Cô thính thật đó, từ lúc A Lương biết A Giai sinh bệnh liền bắt đầu làm. Rất ngon, gạo nếp bồi bổ dạ dày còn có táo đỏ nữa, cậu ấy nói cô ấy thích ăn. Cầm cho cô ấy đi!”

“Ngụy Tử Lương làm đến mức này, tôi cũng nghĩ muốn tha thứ cho anh ta. Nhưng lại nghĩ đến A Giai khó như vậy mới vượt qua, lại không muốn tha thứ anh ta nữa.”

“Không cần nghĩ nhiều làm gì, những chuyện này dần dần sẽ thay đổi. Bây giờ đi đưa đồ ăn thôi, một lúc nữa sẽ nguội, chà đạp tâm ý của cậu ấy.”

Ôn Lật cảm thấy Hạ Kỳ nói có lý, cười với hắn một chút, sau đó vẫy tay “Tôi đi đây, anh trở về cẩn thận một chút” rồi quay người rời đi.

Ánh mắt Hạ Kỳ dõi theo bóng lưng của Ôn Lật giữa ánh nắng chói chang, trong nháy máy như quay lại buổi chiều nhiều năm về trước, cũng là ánh nắng như thế này người cũng quay đi như thế. Chính là cô cũng không nhớ.

“A Giai, tớ mang món ngon về cho cậu này! Ha ha ha…Củ sen gạo nếp, ăn siêu ngon. Vừa lúc cậu ốm khả năng khẩu vị không tốt. Có muốn nếm thử hay không?”

“Cậu từ chỗ nào mang đến, thơm quá!”

Không đợi A Giai mở lời Tưởng Tưởng đã giành trước. Ôn Lật dùng sức che chở hộp giữ ấm “Không được, cái này là cho A Giai.”

“Hộp to như vậy, cô ấy ăn không hết đâu, chia cho tớ một chút.”

“Không muốn, một chút của cậu chính là thật nhiều nha!”

“Không cho đúng không, vậy cậu cũng đừng trách tớ không khách khí…” Tưởng Tưởng vừa nói vừa vươn đôi tay tà ác. Ôn Lật không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ngứa “A Giai, cứu tớ với!”

Nhất thời, trong phòng bệnh ngập tràn tiếng cười. Trên khuôn mặt A Giai cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt

“Ha ha… Các cậu… Chờ một chút, tớ... đưa cậu…. đưa cậu… đưa cậu…Dừng… Đừng chọc nữa.” Ôn Lật cầu xin tha thứ. Tưởng Tưởng rốt cuộc được như ý nguyện ăn một miếng củ sen gạo nếp. Ôn Lật cảm giác như ném đi nửa cái mạng.

“Đây là anh ta làm.” A Giai dùng câu trần thuật chứ không phải nghi vấn.

“Cậu biết à?”

“Cậu xuống dưới một lúc liền quay lại với hộp này, tớ đoán được.”

Giọng điệu A Giai nhàn nhạt, Ôn Lật không rõ A Giai có phải tức giận hay không “Cậu giận sao? Nếu cậu không thích, lần sau tớ sẽ không cầm nữa. Chúng mình cách xa bọn họ, không thấy mặt sẽ không thương tâm.”

Nghe thấy lời A Giai nói, Lộ Tưởng đang ăn liền ngừng lại. “A Giai, mặc kệ anh ta là người như thế nào, cơ thể của cậu mới là quan trọng nhất. Nào, ăn xong cái này, cậu lại trở về con người hoạt bát sáng sủa kia.”

“Được”

Sau khi ăn xong, Ôn Lật và A Giai liền đi làm thủ tục xuất viện cho A Giai. Bị mệt nhọc cả một ngày, sau khi quay lại ký túc xá, chuyện đầu tiên là nhào về phía giường của mình.