Có người gầy trơ xương, không đào được đủ quặng thì bị giám công dùng roi đánh đến máu me đầm đìa phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Đồ ăn cũng ít đến đáng thương, cũng có người thân hình cơ bắp cường tráng ung dung đào được đủ số quặng, lĩnh đủ lượng đồ ăn rồi miệt thị nhìn về phía người trước sau đó nhanh chân đi về một bên hưởng dụng, giám công cười gằn, nhìn lướt qua thợ mỏ đang xếp hàng, chỉ chờ người nào may mắn nộp lên số quặng không đủ thì liền quất một roi tới, lắng nghe bọn họ kêu thảm thiết.
Căn cứ vào những điều mà Hàn Nguyệt Thành lan truyền ra bên ngoài thì những thợ mỏ bị giáng chức này đều là những tội phạm tội ác tày trời không phải là thứ tốt lành gì. Có điều Lưu Ngọc tất nhiên biết được tình huống thực tế nhưng chỉ cần Sài Văn Chính mỗi tháng cung cấp đủ thợ mỏ, quẳng mỏ đào được đủ số hàn thiết quặng yêu cầu thì những thứ này hắn cũng không quá để tâm.
Thế giới này vốn tàn khốc như vậy, ta có thể dễ dàng quyết định vận mệnh của phàm nhân, tu sĩ cấp cao cũng có thể dễ dàng điều khiển sự sống chết của ta.
Dù sao kiếp trước của Lưu Ngọc cũng dc sinh ra ở thế giới hòa bình, thấy tình cảnh ở phía dưới thì trong mắt lóe lên một tia không đành lòng, hắn biết tình huống như vậy không phải một Luyện Khí kỳ nho nhỏ có thể thay đổi được, sinh tử của những người phàm tục thì có liên quan gì đến mình đâu? Nếu như mỗi tháng nộp lên không đủ hàn thiết quặng thô thì mk cũng sẽ bị tông môn xử phạt.
Nhớ lại những hiểu biết được ghi chép trong Ma Tu yếu lược mà mấy năm nay hắn hiểu được thì hoa sen trắng mọc lên giữa tâm hồ lương tâm của hắn nhanh chóng biến mất, đồng tử đen kịt dưới lông mi của hắn con ngươi nhanh chóng tĩnh lặng trở lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này.
Mấy người Tô Định, Ngũ Xương không hề có chút dao động nào, đã sớm có thói quen cao cao tại thượng của tu tiên giả, coi tính mạng của phàm nhân như cỏ rác, chỉ có Tôn Cúc là trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nàng há miệng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Mấy người Lưu Ngọc từ trên trời giáng xuống, hạ xuống một căn nhà gỗ ở bên ngoài mỏ khoáng rồi thu hồi pháp khí.
Người bên trong mỏ quặng đột nhiên nhìn thấy rất nhiều tiên sư giá lâm như vậy thì nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Chờ giám công dùng roi dẹp lại sự gây rối thì một ông lão râu cá trê rất nhanh đã tiến đến đón, trang phục của ông ta không giống với những giám công ở xung quanh đó, có vẻ như là quản sự.
Ông lão râu cá trên đi tới cúi chào bằng đại lễ, trên mặt là nụ cưới nịnh nọt hiển nhiên là đã biết được thân phận của Tô Định, ông ta cung kính nói với Tô Định:
"Tham kiến Tô tiên sư, không biết tiên sư có giao phó gì không? Ngài chỉ cần dặn dò một tiếng tiểu nhân lập tức đi làm ngay!"
Tô Định cười khẽ một tiếng, quay về phía mấy người Lưu Ngọc nói:
"Được rồi đứng lên đi, nhiệm vụ của ta đã đến kỳ hạn, hiện tại chuẩn bị rời khỏi Hàn Nguyệt thành để quay về tông môn, mấy vị này là đồng môn của ta đến thay ta phụ trách thủ hộ mỏ quặng, ngươi đi thông báo cho mấy vị sư đệ ở bên trong mỏ quặng tới đây ngay đi."
Ông lão râu cá trê nghe vậy thì đứng ngay dậy, chỉ hơi khom lưng mà không dám đứng thẳng người, nịnh nọt quay sang phía mấy người Lưu Ngọc nói:
"Tuân mệnh, tiểu nhân lập tức đi thông báo cho các tiên sư đại nhân bên trong, tiểu nhân là Lâm Đại Dũng, chỉ cần mấy vị tiên sư dặn dò một tiếng tiểu nhân nhất định toàn lực làm được!"
Lâm Đại Dũng nói xong thì chậm rãi lui về phía sau, đem theo mấy vị đại hán đi thông báo cho bốn vị đệ tử ngoại môn đóng giữ ở đây.
Không lâu sau thì Lâm Đại Dũng dẫn theo bốn đệ tử ngoại môn đóng giữ mỏ quặng tới trước nhà gỗ, năm người Lưu Ngọc cùng với Tô Định hàn huyên một lúc sau thì bắt đầu giao nhận nhiệm vụ.
Nói giao nhận thực ra chủ yếu vẫn là hai tên nội môn đệ tử giao nhận là quan trọng nhất.
Mấy người đệ tử ngoại môn Ngũ Xương, Chu Quý Ba vậy mà lại dò hỏi một ít chi tiết cụ thể của mấy đệ tử ngoại môn đóng giữ tại đây từ trước, như là uy lực trận pháp cùng tiêu hao của mỏ quặng, những công việc phải chú ý để duy trì trận pháp, thợ mỏ phàm nhân ở bên trong mỏ quặng, công nhân mỏ có thành thật hay không v.v...
Tô Định đưa tới một quyển sách mỏng ghi chép các khoản sản xuất của quặng thô, sau đó đưa lệnh bài khống chế trận pháp mỏ quặng giao cho hắn, cuối cùng ném tới một túi vải màu vàng.
Đây là túi trữ vật thượng phẩm tông môn phát xuống để cho người thường xuyên gửi hàn thiết sử dụng, không gian bên trong so với túi trữ vật trung phẩm của Lưu Ngọc còn lớn hơn gấp ba.
Sau khi gia ra ba món đồ, Tô Định không nói lời nào, ánh mắt y phức tạp biểu hiện có chút mất mát ý thức được bản thân hôm nay đã phải rời khỏi địa phương an nhàn này.