Quan hệ thân mật vốn là chuyện thường tình, hắn cũng không tiện nhúng tay vào cuộc sống riêng của người khác, có thể vì hôm nay là ngày bàn giao nhiệm vụ nên việc mấy người đó việc tư làm hỏng việc công khiến cho hắn có chút tức giận.
"Tôn sư muội, muội tới đúng giờ là rất tốt, nếu mấy vị đồng môn còn lại còn chưa tới, vậy làm phiền muội đi gọi từng người tới đây."
Lưu Ngọc trầm mặt, âm thanh mang theo một tia lãnh khí.
"Tuân lệnh sư huynh!"
Mặc dù trong lòng của Tôn Cúc không quá tình nguyện muốn đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Ngọc nàng cũng không muốn khiến cho hắn không vui, dù sao vị sư huynh này thực lực cao cường pháp khí tinh xảo nàng vẫn muốn yên ổn dưới trướng hắn năm năm, nếu như đắc tội Lưu sư huynh vậy thì nguy rồi.
Tôn Cúc dựa theo sự dặn dò của Lưu Ngọc mà đi gọi từng người một.
Một phút sau.
Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng ba người cúi đầu đứng trong phòng khách, Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn mấy người, Tôn Cúc ngồi ở trên ghế cúi đầu nhìn cánh tay tựa như trên tay có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn, đối với một màn trước mặt làm như không thấy.
"Vốn đây là việc tư của các ngươi nên Lưu mỗ cũng không muốn quản, có thể do bọn ngươi vì việc tư mà làm trễ nãi thời gian nhiệm vụ, lấy việc tư phá hoại việc công điều này khiến Lưu mỗ không muốn quản cũng không được rồi."
"Lưu mỗ thân là chủ sự của nhiệm vụ lần này, chuyện giống vậy ta hi vọng không phát sinh thêm lần nữa, thời gian năm năm sua này nếu ai tái phạm nhẹ thì bẩm báo tông môn nghiêm trị không tha, nặng thì phái về tông môn tham gia đại chiến!"
"Chỉ muốn cho các ngươi hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, sau đó thì hoan lạc thế nào Lưu mỗ cũng không quản, thế nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ cho ta, ta không muốn xuất hiện điểm yếu nào, được rồi, các ngươi lui xuống đi!"
Tốc độ nói của Lưu Ngọc không nhanh không chậm, nhìn quét một vòng không có người nào dám nhìn thẳng hắn, tu vi cao thâm còn có lí do hợp lí vậy thì mượn cơ hội này gõ đầu mấy người một phen để dựng lên uy tín.
Ba người Chu Quý Ba, Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng không dám phản bác, nghe thấy lời này thì lập tức tán thành, mỗi người tìm lấy một cái ghế rồi ngồi xuống.
Nguyên Dương Tông đại tông môn truyền thừa lâu đời như vậy coi trọng nhất là lễ nghi tôn ti, Lưu Ngọc vốn thân phận đã cao hơn mấy người một bậc, hơn nữa còn có thực lực chênh lệch, mấy người đuối lí trước, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể đàng hoàng tiếp thu răn dạy mà không dám cãi lại.
Chờ sau khi mấy người ngồi xuống thì không lâu sau Tô Định đã đi vào, y chắp tay lớn tiếng nói:
"Thật là hổ thẹn, tại hạ đã để Lưu sư đệ phải chờ lâu rồi."
Vành mắt hắn hơi đen, da dẻ trắng xám như là phong túng lâu năm, tư chất không tốt bị đẩy đến Hàn Nguyệt thành xa lánh đóng giữ, sau khi bắt đầu chiến tranh mỏ Linh Thạch thì lại phải về tông môn tham gia chiến tranh, tự biết hi vọng sống sót không lớn nên đã nản lòng thoái chí mà từ bỏ tu luyện rồi bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt.
"Chút thời gian mà thôi không cần quá để ý, việc này không nên chậm trễ, nếu như Tô sư huynh đã đến vậy còn chờ gì nữa chúng ta lên đường đi!"
Hai người thân phận đều là nội môn đệ tử, Lưu Ngọc cũng không tiện nói thêm điều gì, sau hôm nay nói không chừng sẽ không còn gặp lại nữa, chỉ cần không để lại ám hại gì trong nhiệm vụ cho hắn là đã tốt rồi, đối với y hắn tương đối khoan dung độ lượng chỉ giục một tiếng mau mau lên đường mà thôi.
"Được, nếu tâm sư đệ chỉ đặt ở trên việc của tông môn vậy thì chúng ta đi thôi."
Thấy mấy vị sư đệ không muốn nói chuyện phiếm thì Tô Định cũng không muốn chuốc lấy nhục nhã, hắn nói xong thì đi ra cửa đầu tiên.
Lưu Ngọc quay đầu lại liêc mắt ra hiệu cho mấy người để cho bọn họ tùy cơ ứng biến, sau đó dẫn bốn người ra khỏi phòng khách của phủ Thành Chủ.
Một nhóm sáu người đi đến bên ngoài phòng khách thì từng người lấy ra pháp khí bay về phía hướng Đông lệch Bắc của Hàn Nguyệt Thành.
Khoảng cách giữa mỏ hàn thiết và Hàn Nguyệt thành khoảng một trăm dặm, mấy người Lưu Ngọc chỉ tiêu tốn hơn nửa canh giờ đã chạy đến được nơi này, nếu không phải do tu vi bốn người Ngũ Xương thấp hơn một chút nên bay chậm hơn thì chỉ cần nửa canh giờ là đã đủ.
Mấy người Lưu Ngọc điều động pháp khí dừng lại ở bên trên mỏ hàn thiết, mọi người cùng nhìn xuống phía dưới.
Mỏ hàn thiết sản xuất hàn thiết chỉ là vật liệu luyện chế pháp khí hạ phẩm, lợi nhuận thu về chẳng đáng là bao nên đương nhiên không thể dùng tu sĩ đi đào mỏ, tất cả người khai thác quặng đều là phàm nhân.
Mặc dù tốc đố khai thác quặng của phàm nhân tương đối chậm nhưng chỉ cần người dùng tính mạng đi đao thì số lượng sản xuất ra mỗi tháng vẫn rất khả quan.
Lúc này vừa vặn đến buổi trưa, bên dưới đất bằng có rất nhiều thợ mỏ, công nhân mỏ đang đem quặng mà mình đào lên được để đổi lấy đồ ăn.
Những người phàm tục đa phần quần áo lam lũ cũ nát giống như chỉ là quấn mấy mảnh vải rách lên người, cả người rối bù bẩn thỉu có màu bụi bẩn màu đen không khác nào ăn mày.