Vị sư tỷ Nghiêm Quần Nhi này chính là đích nữ bên trong gia tộc Kim Đan, tuổi còn trẻ mà đã đạt được Luyện Khí bát tầng, thời gian tới nắm chắc tiến lên Trúc Cơ, các trưởng bối của nàng cũng không có khả năng coi trọng một đệ tử ngoại môn tư chất tam linh căn bình thường. Trúc Cơ chính là một cửa ải khó khăn trước mắt, nếu như Trúc Cơ thất bại, không nói đến ai khác, sợ rằng vị Hồng Ngọc sư thúc này cũng sẽ không cho hắn kết cục tốt.
Lưu Ngọc phất phất tay biểu thị đã nghe được, tiếp theo hai tay bấm quyết, Cự Mộc kiếm lóng lánh ánh sáng màu xanh nhanh chóng bay về phía động phủ.
Nghiêm Quần Nhi hơi bĩu môi, rồi cúi đầu trầm mặc không nói gì, trong lòng nàng ta có chút thất vọng. Nàng chẳng qua là kinh nghiệm đối nhân xử thế ít ỏi, nhưng cũng rất thông tuệ, thấy Lưu Ngọc không quay đầu mà rời khỏi, còn không rõ ý tứ của hắn sao?
Nghiêm Hồng Ngọc nhìn bộ dạng này của chất nữ nhà mình, sao có thể không biết lý do là gì, dù sao nàng ta cũng đã từng trải qua cái tuổi này. Nhưng mà lúc này nàng ta cũng chỉ ôm Nghiêm Quần Nhi an ủi một chút, sau đó điều khiển thảm bay màu đỏ hóa nhanh chóng thành một đạo hồng quang bay về phía Thanh Tú phong.
Sau khoảng chừng ba canh giờ, Lưu Ngọc chạy về động phủ ở Thanh Mộc phong, lúc này sắc trời đã sáng choang, một vầng mặt trời đỏ treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng.
Lần này bên ngoài động phủ không có Truyền âm phù, xem ra mấy ngày nay không có ai tới tìm hắn, vỗ túi trữ vật lấy ra một lệnh bài, hắn mở ra cấm chế của động phủ đi tới giường đá sau đó ngồi xuống.
Lần này ra ngoài thời gian không dài, chỉ ngắn ngủi có bốn năm ngày nhưng mà trên đường về lại liên tiếp trải qua hai trận đấu pháp khiến hắn tâm thần uể oải, may mà mục đích đi phường thị Gia Thái mua một bình đan được đột phá đã đạt thành, kế tiếp sẽ tiếp tục trùng kích bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên giường đá, nuốt xuống một viên đan dược chữa thương, chậm rãi vận chuyển công pháp để luyện hóa dược lực. Trên mặt hắn lộ ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt chợt cau mày, toát ra từng giọt mồ hôi hột, lúc này viên đan dược chữa thương kia đã phát huy hiệu quả, dược lực theo công pháp vận chuyển nhẹ nhàng trị liệu thương thế bên trong cơ thể.
Đột nhiên, miệng Lưu Ngọc phun ra một ngụm máu đen trên mặt đất, sau đó vùng xung quanh lông mày hắn từ từ dãn ra, sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu hồng nhuận trở lại.
Sau khi trải qua hai canh giờ, hắn nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi thu lại công lực.
Lúc này thương thế của hắn đã khôi phục đến bảy tám phần, không ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện bình thường.
Sau khi hoàn toàn thanh tĩnh lại, thân thể hắn truyền đến một trận uể oải, lập tức một cơn buồn ngủ kéo tới, Lưu Ngọc không tiếp tục kiên trì nữa, sau khi rửa mặt một phen thì thay y phục nằm lên giường đá đi ngủ.
Vừa chợp mắt đã trực tiếp ngủ sáu canh giờ, cho đến giờ sửu Lưu Ngọc mới chậm rãi tỉnh dậy, thư giãn thân thể một chút, chợt cảm thấy tinh lực tràn đầy, thần thái sáng láng.
Đưa tay mở cửa sổ ra, khiến cho ánh trăng lạnh lẽo nhưng trong trẻo chiếu rọi từ bên ngoài vào, Lưu Ngọc tựa ở trên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía dãy núi trong bầu trời đêm phía xa xa.
Lúc này tinh nguyệt tranh huy, tỏa ra ánh sáng khắp nơi, chính là lúc quần tinh lấp lánh, trong bầu trời đêm tia sáng đủ để nhìn rõ mọi thứ, từng ngọn núi cao chọc thẳng lên mây, bóng ảnh to lớn có thể mơ hồ trông thấy được từng đạo đủ loại màu sắc. Những đạo ánh sáng hoặc lớn hoặc nhỏ bay vờn quanh các ngọn núi, hoặc đột nhiên đi xa biến thành đốm sáng to cỡ hạt vừng, hoặc là trong chớp mắt đã biến mất không để lại dấu vết, thoạt nhìn có chút thú vị khiến cho người ta thất thần.
Lưu Ngọc đứng yên một lúc lâu, tâm thần dần buông thả, mấy ngày nay liên tục trải qua hai trận đấu pháp, hiện tại lệ khí khi giết hai người kia cũng tiêu tán không ít.
Đóng cửa sổ lại, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Dạ Minh Châu to bằng một quả đấm lớn phát ra ánh sáng trắng để ở trên bàn làm thành một ngọn đèn, đắp lên chụp đèn. Loại Dạ Minh Châu này đối với người thế tục mà nói là nghìn vàng khó cầu, cực kỳ trân quý, thế nhưng đối với người tu tiên mà nói chỉ là một đống tục vật không có linh lực, giá trị cực thấp, cũng chỉ có thể dùng như đồ trang trí động phủ mà thôi.
Đem hai túi đồ đặt lên trên bàn, đương nhiên là chiến lợi phẩm có được của hai vợ chồng tu sĩ Nho Sam, hai túi trữ vật này là túi trữ vật cấp thấp với không gian bên trong là ba thước chiều dài, chiều rộng và chiều cao.
Túi trữ vật chia làm ba loại phổ biến, loại túi trữ vật hạ phẩm không gian chỉ khoảng ba thước, túi trữ vật trung phẩm lớn hơn một chút khoảng một trượng, túi đựng đồ thượng phẩm còn lại to khoảng ba trượng.