Chương 393: Không công mà lui(2)
Khưu Tông Hưng dẫn hắn tới đây cũng đã coi như một trận giao dịch, đã giao dịch xong, vậy hai người không còn cái gì phải bàn giao, dĩ nhiên không cần thiết cùng nhau rời đi.
"Được, Hồng đạo hữu đã có chuyện quan trọng cần xử lý, vậy cứ chia ra mà đi."
"Hồng đạo hữu, sau này gặp lại."
"Nếu có đan dược Trúc Cơ kỳ, trước hết phải cân nhắc tới Gia Bình cư đó, tại hạ chắc chắn sẽ cho một cái giá tốt hơn thị trường để thu mua."
Khưu Tông Hưng trả lời, tràn đầy ý cười, xoay đầu lại gật đầu nói.
Biết Lưu Ngọc là Luyện Đan Sư có thể luyện ra được Trúc Cơ đan, thái độ của hắn ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước, suy nghĩ muốn giao hảo càng mãnh liệt chưa từng có.
Luyện Đan Sư có thể luyện ra Trúc Cơ đan cũng không nhiều, nếu như có thể giao hảo với vị "Hồng đạo hữu" này, từ đây có thể dài hạn thu mua Trúc Cơ kỳ từ chỗ người ta, lo gì chuyện làm ăn của Gia Bình cư nữa?
Giờ phút này, Khưu Tông Hưng vô cùng hối hận, bởi vì làm thủ hạ dẫn đường chỉ lấy hai trăm khối Linh Thạch.
"Lần sau nhất định, lần sau nhất định, Khưu đạo hữu, sau này còn gặp lại."
Thời gian nửa chung trà trôi qua rất nhanh, các tu sĩ còn lại bắt đầu lần lượt rời đi, Lưu Ngọc đứng dậy chắp tay, dùng thần thức truyền âm tới.
Nói xong hai người cùng đi xuống cầu thang, lần nữa chắp tay từ biệt giống như bạn hữu nhiều năm, sau đó mạnh ai nấy đường mình tiến tới các cửa khác nhau.
Giống với khi Lưu Ngọc tham gia hội đấu giá dưới mặt đất lúc còn ở Luyện Khí kỳ, lúc này lầu một tần khu này đã xuất hiện tám cái cửa hang theo quy tắc hình vuông, hiện ra tám con đường thông với những nơi khác nhau.
Con đường cũng không phải chỉ một màu đen kịt, còn có ánh đèn nhàn nhạt.
Lưu Ngọc thấy Khưu Tông Hưng đi vào một cửa hang, sau đó mình cũng không do dự nữa, lựa chọn một cái cửa hang trong số đó, thuận theo bậc thang mà đi xuống.
Sau khi đi vào, trên tay hắn ấn pháp quyết, duy trì Ngự Phong thuật của mình.
Lập tức tăng nhanh tốc độ, chớp mắt một cái đã trượt ra một khoảng năm sáu trượng, trong mắt phàm nhân gần như chỉ còn tàn ảnh.
Trong Linh Giác nhạy cảm, ước chừng khoảng cách mười dặm, một cái cửa nhỏ xuất hiện trước mắt.
Không có tu sĩ nào trông coi, cũng không có cơ quan trận pháp, thần thức quét xuyên qua cửa nhỏ, phát hiện không có gì khác thường.
Lưu Ngọc mở cửa nhỏ ra, xuất hiện bên trong một nhà dân bài trí bình thường.
Không hề do dự nữa, hắn lập tức sử dụng bí thuật truy tìm tung tích trên Tôn Thần diệu pháp, trong tay nhanh chóng bắt lấy pháp quyết, cảm ứng vị trí tiêu ký.
Trên mặt Lưu Ngọc không hiện vui giận, đột nhiên hơi rung động, lộ ra nụ cười mỉm.
Hắn thông qua bí thuật mà cảm ứng được, tu sĩ họ Chu cũng không hề rời khỏi Vọng Nguyệt Thành, vẫn còn chậm rãi đi dạo trong đó, dáng vẻ giống như đi dạo trong thành vậy.
"Như này cũng tốt, giảm bớt rất nhiều công sức tìm kiếm của ta."
Lưu Ngọc cười mỉa mai, sau đó chỉ một ngón tay đóng lại cửa nhỏ vừa xuất hiện.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỗ cửa nhỏ cũng chẳng khác mặt đất là bao, không có sơ hở gì.
Nếu không cẩn thận kiểm tra, vốn không nghĩ bên dưới lại ẩn giấu một con đường, xem gia thời gian kinh doanh của Ngô gia cũng không ngắn.
Lưu Ngọc yên lặng ngẫm nghĩ, đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, xuất hiện ở một khu tương đối náo nhiệt, rời khỏi "Khu tán tu" với những lều vải liên miên.
Sau khi ra cửa thì chân không ngừng vó, đi về phía trung tâm Vọng Nguyệt Thành, bên cạnh phủ Thành Chủ có một cửa hàng mở một căn phòng bán Linh thực, chọn vào món Linh thực và một bình Linh tửu tự rót tự uống.
Vọng Nguyệt Thành có bốn cửa thành phân thành Đông, Tây, Nam, Bắc, Lưu Ngọc không thể nào biết tu sĩ họ Chu làm xong việc rồi sẽ rời đi từ cửa thành nào.
Nhưng nơi này là trung tâm của thành trì, khoảng cách với bốn cửa thành đều không khác gì nhau lắm, cho dù rời đi từ cửa nào, khoảng cách đuổi theo đều như nhau.
Tu sĩ Linh Giác vô cùng nhạy cảm, trước mắt Lưu Ngọc không thể nào khống chế sát ý của mình thật hoàn hảo, nếu khoảng cách truy đuổi quá gần sẽ dễ bị phát giác, khiến người ta cảnh giác, từ đó sẽ dễ hỏng chuyện tốt.
Ra ngoài đúng là có đủ loại việc cần phải xem xét, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bí thuật Viễn Siêu Định Vị, đợi tu sĩ họ Chu ra khỏi Vọng Nguyệt Thành thì sẽ nhanh chóng đuổi theo, không cho người ta có phản ứng đã dùng thủ đoạn lôi đình giết chết.
Cứ như vậy qua hai canh giờ, mỗi nửa canh giờ Lưu Ngọc lại thi triển một lần bí thuật cảm ứng vị trí tiêu ký kia, nhưng bên trong đó, vị trí dao động so với vị trí ban đầu đều sẽ có chút biến hóa.
Lúc ấy trước mặt mọi người không thể làm cái gì nhiều, cái này dù sao cũng chỉ là tiêu ký đơn giản nhất, thi triển bí mật quá nhiều tấp nập rất có thể bị cảm ứng được, cho nên qua hơn nửa canh giờ thi triển một lần là thích hợp nhất.
Bất tri bất giác Linh thực cũng chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, Linh tửu cũng đã không còn một giọt, hai tay Lưu Ngọc bấm một pháp quyết lại thi triển bí thuật cảm ứng vị trí của tu sĩ họ Chu.
Đột nhiên, Lưu Ngọc sầm mặt lại, trở nên hơi khó coi.
Bởi vì lần thi triển bí thuật này, thế mà không cảm ứng được vị trí của tu sĩ họ Chu.
Xuất hiện loại tình huống như này có hai khả năng lớn nhất, một là khoảng cách vượt xa phạm vi bí thuật cảm ứng, hai là tiêu ký bị phát hiện, đã bị hủy đi dĩ nhiên không thể cảm ứng ra được.
Trong lòng Lưu Ngọc hướng về loại khả năng thứ hai nhiều hơn.
Bởi vì trước mắt phạm vi bí thuật cảm ứng là khoảng bốn trăm dặm xung quanh, với tốc độ này của tu sĩ Trúc Cơ, cho dù có pháp khí tốt cũng khó mà làm được điều này.