Chương 392: Không công mà lui
Ngựa không ngừng vó binh không cởi giáp, sau khi hai người trao đổi hoàn thành, các tu sĩ kế tiếp lập tức xuất ra bảo vật của mình, đồng thời nói ra yêu cầu trao đổi.
Lưu Ngọc dựa vào ghế, sau khi hắn hoàn thành giao dịch, mang ý nghĩa trận này trao đổi này đã đi tới hồi cuối.
Dù giao dịch phía sau muốn khen cũng chẳng có gì khen, không còn vật gì khiến người ta sáng mắt, so với Linh vật phụ trợ kết đan cùng với Tử Tâm Phá Chướng đan chênh lệch rất nhiều.
Bởi vì không cảm thấy hứng thú với đồ nào, sau đó Lưu Ngọc không tiếp tục ra tay, toàn bộ hành trình đều lẳng lặng nhìn, mãi cho tới khi hội trao đổi kết thúc.
"Xin cảm tạ các đạo hữu đường xa mà đến, tham gia hội trao đổi do Ngô gia bọn ta dẫn đầu."
"Hội trao đổi lần này đến đây coi như kết thúc, không trao đổi được Linh vật mà mình muốn thì các đạo hữu cũng không cần sốt ruột, lần sau vẫn có thể đến đây nhìn xem."
"Hội trao đổi cứ ba năm sẽ cử hành một lần, chỉ để các đạo hữu đền bù lẫn nhau, cảm thấy hứng thú thì có thể để lại Truyền âm phù, đến lúc đó hội trao đổi bắt đầu bọn ta cũng sẽ kịp thời thông báo."
Ngô Duy Quang mỉm cười chắp tay với tứ phương, vẻ mặt tươi cười nói.
Tu sĩ tới hội trao đổi càng nhiều, Ngô gia bọn họ cũng kiếm được càng nhiều, hơn nữa lỡ bên trong hội trao đổi xuất hiện bảo vật tốt gì đó, bằng vào nội tình gia tộc, sức cạnh tranh cũng chắc chắn thắng tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Hơn nữa mà nói, nắm giữ con đường này, bản thân cũng coi như có một loại tài nguyên vô hình.
"Nhất định, nhất định rồi, đến lúc đó nhất định đến ủng hộ."
Các tu sĩ cũng khách khí trả lời lại.
"Được, như vậy, Ngô mỗ tuyên bố lần giao dịch này chính thức kết thúc."
"Vì để cân nhắc tính riêng tư, mời các vị đạo hữu dựa theo số ghế mà chia làm ba nhóm rời đi, dùng thời gian uống cạn nửa tách trà thì một nhóm sẽ rời đi."
"Căn phòng này bên dưới mặt đất, có tám đầu thông với các cửa ra trong thành, các vị đạo hữu có thể tự động rời đi."
Ngô Duy Quang tuyên bố.
"Không hay rồi."
Nghe nói như vậy, Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng là không tốt.
Dựa theo trình tự số ghế, hắn thuộc nhóm thứ ba rời đi, mà đổi lại nhóm tu sĩ họ Chu có được Tử Tâm Phá Chướng đan lại thuộc nhóm rời đi đầu tiên, như vậy việc tìm kiếm tung tích của họ thật sự khó hơn rất nhiều.
Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người, bên trên "Ma tu yếu lược" có rất nhiều thủ đoạn truy tìm tung tích cũng chẳng dùng được.
Dù sao ở đây tu sĩ Trúc Cơ có nhiều kinh nghiệm rất nhiều, hắn tự nhận mình còn chưa thể được tình trạng che giấu không chê vào đâu, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị nhìn ra mánh khóe, đến lúc đó chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố.
Trong lòng lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng Lưu Ngọc hạ quyết tâm.
Sử dụng thủ đoạn trên Tôn Thần diệu pháp, thần thức vô hình bắt đầu động tác bí mật, lặng yên không một tiếng động lao tới hướng bọn người tu sĩ họ Chu, rơi vào bắp chân của người nào đó ấn xuống thành một ấn ký, tiêu ký vô hình.
Tiêu ký này chỉ cần trong phạm vi bốn trăm dặm, Lưu Ngọc có thể thông qua chút thủ đoạn trên Tôn Thần diệu pháp để cảm ứng ra được, từ đó truy tìm mục tiêu.
Với phạm vi thần thức tiếp cận chừng sáu dặm của hắn, so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không kém là bao, như thủ đoạn nhiều vẫn dựa vào Tôn Thần diệu pháp, chút "Động tác nhỏ" ấy cũng có rất nhiều tu sĩ không có nhận ra.
Theo tiêu ký hoàn thành, Lưu Ngọc chậm rãi thu hồi thần thức, nhìn thấy tu sĩ giữa sân không biểu hiện ra gì khác thường, trong lòng lập tức thở dài một hơi.
"Két."
Tiếng của Ngô Duy Quang rơi xuống không lâu, cánh cửa đóng chặt lập tức mở ra, vang lên tiếng vọng.
Bao gồm cả tu sĩ họ Chu, hơn mười người tu sĩ Trúc Cơ xếp phía trước đều đứng dậy đi xuống lầu.
Các tu sĩ còn lại không có động tĩnh gì, dù sao kiểu này đúng là có lợi cho việc mình che giấu tin tức, hơn nữa mấy tên tu sĩ Ngô gia vẫn còn ở ngoài cửa quan sát.
Cũng không phải ai ai cũng muốn làm chim đầu đàn, trở thành đối tượng giết gà dọa khỉ.
Lưu Ngọc, Khưu Tông Hưng, nữ tử váy vàng và các tu sĩ Trúc Cơ khác vẫn còn lẳng lặng chờ đợi, trong lúc đó cũng không có trò chuyện gì, ở giữa đều là duy trì cảnh giác nhất định.
Mãi cho đến hơn nửa thời gian qua đi, nhóm tu sĩ thứ hai bao gồm nữ tu sĩ váy vàng cũng đứng dậy rời đi.
Người trên bàn hình tròn đứng dậy lập tức trống hơn phân nửa, có vẻ hơi trống trải, hiện trường chỉ còn lại hơn mười tu sĩ Trúc Cơ yên lặng chờ.
Mỗi khi gặp chuyện lớn đều sẽ tĩnh khí, mặc dù đã quyết định chặn giết tu sĩ họ Chu, nhưng Lưu Ngọc vẫn là dáng vẻ thảnh thơi ngồi đó, trong lòng còn vô cùng bình tĩnh.
Sau thời gian một chén trà qua đi, với tốc độ của Trúc Cơ trung kỳ cũng chẳng chạy được bao xa, nhiều nhất là phạm vi vài chục dặm.
Chỉ cần không cao hơn phạm vi bí thuật cảm ứng, như vậy sẽ có thể sử dụng thuyền Độn Phong theo đuôi, tất cả cũng đã chắc hơn chín phần.
"Khưu đạo hữu, tại hạ còn việc quan trọng phải xử lý, đợi chút nữa sẽ không rời đi cùng ngươi."
Lưu Ngọc dùng thần thức truyền âm tới nói.