Chương 385: Đột nhiên nổi sát tâm(3)
Ngân Tinh là một trong những nguyên liệu luyện chế pháp bảo, chỉ có Kim Đan chân nhân mới có thể chiết xuất ra từ bạc thuần khiết, cực kỳ trân quý, giá trị cực cao.
Khối Ngân Tinh cực nhỏ trước mắt này, dùng để luyện chế pháp bảo thì còn xa mới đủ, nhưng nếu sử dụng để làm nguyên liệu chính dùng để luyện chế một thanh Linh khí cực phẩm thì dư dả, giá trị của hai loại cũng không chênh lệch quá nhiều.
“Tại hạ nguyện dùng một khối Linh Thạch thượng phẩm trao đổi!”
Một gã tu sĩ đeo mặt nạ ác quỷ, dáng người cao lớn nói, giọng nói của gã là cực kỳ trầm thấp, nói xong thì lập tức đặt một khối Linh Thạch trên bàn.
Tu vi của người này ở Trúc Cơ hậu kỳ, theo lý thuyết đã không còn dùng được Tử Tâm Phá Chướng đan, cũng không biết gã đổi làm cái gì.
Khôi Linh Thạch này óng ánh trong suốt, so với Linh Thạch trung phẩm thì càng hơn ba phần, bên trong dường như có sương mù mờ mịt chuyển động, tất cả mọi người đều biết đó là Linh Thạch cực kỳ tinh thuần.
Linh khí trong Linh Thạch thượng phẩm cực kỳ tinh thuần, hơn nữa công dụng cực kỳ rộng, bất kể là đấu pháp dùng để bổ sung pháp lực, hay là bố trí trận pháp thì đều có hiệu quả cực tốt, thậm chí là sử dụng khi đột phá cảnh giới cũng sẽ có hiệu quả nhất định, có thể gia tăng nhẹ xác suất thành công.
Mặc dù tỷ lệ trao đổi Linh Thạch giữa ba phẩm cấp thượng trung hạ là một chia một trăm, nhưng Linh Thạch trung hạ phẩm muốn đổi Linh Thạch thượng phẩm thì không thể nghi ngờ là người si nói mộng, căn bản sẽ không có tu sĩ nào nguyện ý đổi.
Bản thân Linh Thạch thượng phẩm chính là một loại vật phẩm quý hiếm, bình thường vừa mới khai thác ra sẽ bị tu sĩ môn phái Kim Đan nắm giữ trong tay, rất ít bị lưu lạc đến trong tay tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ khác.
So sánh với bảo vật của hai người trước xuất ra, giá trị bảo vật mà tu sĩ sau xuất ra rõ ràng kém một bậc, năng lực cạnh tranh không thể so sánh với hai người trước.
“Tử Tâm Phá Chướng đan”.
“Ngân Tinh”.
“Linh Thạch thượng phẩm”.
Lưu Ngọc nhìn ba loại bảo vật, trong mắt hiện lên sự tham lam, ba loại bảo vật này đều có thể giúp đỡ hắn rất nhiều.
Với tư chất Tam linh căn của hắn, cho dù Trúc Cơ sơ kỳ thăng đến trung kỳ không gặp phải bình cảnh, vậy thì trung kỳ thăng đến hậu kỳ sẽ gặp phải bình cảnh, muốn thuận buồm xuôi gió tu luyện đến trình độ trùng kích Kim Đan, gần như là người si nói mộng.
Vì vậy, chuẩn bị sớm một loại đan dược có thể đột phá bình cảnh, là vô cùng cần thiết.
Mà dùng Ngân Tinh này tìm Luyện Khí Sư luyện chế thành Linh khí cực phẩm, thực lực cũng có thể tăng lên một khoảng, Linh Thạch thượng phẩm cũng có tác dụng rất nhiều, có thể nói là vạn năng.
Càng nghĩ, Lưu Ngọc phát hiện bản thân không có Linh vật gì thích hợp để trao đổi, đan dược trong tay so với bảo vật này, hoàn toàn không có sức cạnh tranh.
Trong túi trữ vật có Tiên Phủ sản xuất ra một ít Linh thảo vừa quý hiếm vừa có phẩm chất cao, nói không chừng là có thể, nhưng hắn đã sớm quyết định, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thúc giục sinh ra Linh thảo để giao dịch hoặc bán ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ to gan, ánh mắt của hắn bắt đầu dao động giữa ba người.
Ngô Duy Quang và nam tu mặt quỷ đã qua tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cuối cùng ánh mắt bí mật dừng lại trên người tu sĩ họ Chu.
Nếu không còn cách nào có thể trao đổi, vậy thì tại sao không nghĩ về một vài biện pháp khác?
Hắn có hai tấm Phù Bảo trong tay, thực lực của bản thân cũng chỉ là hơi kém Trúc Cơ hậu kỳ một bậc, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn con bài tẩy chưa lật, hắn tin tưởng bắt được tu sĩ họ Chu này sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần gã ra khỏi Vọng Nguyệt Thành.
Quy tắc không phải là để phá vỡ sao?
Nếu thủ đoạn bình thường không đạt được mục tiêu, vậy thì không từ thủ đoạn!
Dư quang nhìn tu sĩ họ Chu đầu tiên đề nghị trao đổi, Lưu Ngọc thu liễm sát ý của bản thân, một luồng suy nghĩ u ám nảy sinh trong lòng.
Kim Đan lão ma biên soạn Ma tu yếu lược, nhưng lại có không ít thần không biết quỷ không hay phương pháp truy lùng mục tiêu.
Giờ khắc này, hắn trong thâm tâm hy vọng rằng người này sẽ bắt được Tử Tâm Chướng Phá đan vào tay.
Kỳ thật giá trị của Ngân Tinh, Linh Thạch thượng phẩm và Tử Tâm Phá Chướng đan không chênh lệch nhau nhiều, nhưng dường như tu sĩ họ Chu và nam tử mặt nạ quỷ đều rất cần viên đan dược này, Ngô Duy Quang thấy cơ hội này thì lập tức trả giá, để cho hai người ở chỗ này gia tăng Linh Thạch, người trả giá cao nhất sẽ nhận được nó.
“Ta thêm năm trăm Linh Thạch.”
“Tại hạ nguyện ý thêm sáu trăm Linh Thạch.”
Tu sĩ họ Chu và tu sĩ mặt quỷ bắt đầu tiến hành cạnh tranh, số lượng Linh Thạch phụ thêm gia tăng từng bước, cuối cùng đạt đến mức một ngàn một trăm Linh Thạch mới dừng việc đấu giá, tu sĩ họ Chu hao phí một cái giá rất lớn để trao đổi đến tay.
Hai bên lập tức tiến hành trao đổi, khi xác minh tính thật giả của bảo vật, cả hai đều cất bảo vật vào túi trữ vật, lần trao đổi này hoàn tất.
“Tốt.”
Lưu Ngọc lạnh lùng cười trong lòng, đối với quyết định trong lòng, hắn không hề có nửa phần gánh nặng.
“Cướp đoạt sự thần kỳ của thiên địa, tu bổ cho sự thiếu hụt của bản thân.”
Câu này đã nói hết sự tinh túy của tu tiên, đạo tu tiên vốn chính là một chữ “tranh”, con đường trường sinh vốn là thiên quân vạn mã qua độc mộc.
Nếu như không đi tranh giành, không đi cướp đoạt, không có đủ tài nguyên tu tiên, vậy thì dựa vào cái gì để đề thăng cảnh giới tu luyện thành tiên?
Chỉ bằng mười năm như một chậm rãi hấp thu Linh khí sao?
Cho dù là tu sĩ Thiên linh căn, không có đủ tài nguyên hỗ trợ thì cũng không thể đi được bao xa.