Chương 371: Thanh Trúc đan kinh(2)
Bên trái lạnh lẽo bên phải thì nóng ấm, bên nóng bên lạnh, hai loại cảm giác vừa nóng vừa lạnh dần lan tràn trong Nguyên Thần, chỉ thoáng qua đi từng cơn lạnh lẽo được thay thế bằng từng đợt nóng ấm, dựa theo tình huống trước thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng lần này có dược lực của An Hồn thảo gia nhập, tình huống xảy ra cũng cực kỳ lớn.
Dược lực ấm áp, ôn hoàn vững chắc chữa trị Nguyên Thần, khiến hai cảm giác vừa nóng vừa lạnh dần yếu đi, Nguyên Thần cũng vì vận chuyển công pháp nên tổn thương và thống khổ trước đó cũng thấp hơn rất nhiều, gần như chỉ còn lại một phần năm.
Vẻ mặt Lưu Ngọc yên tĩnh, tâm thần vùi đầu vào trong tu luyện Tôn Thần diệu pháp.
Đây là lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ Thiên nhẹ nhàng và thuận lợi tới vậy.
Trải qua sự trung hòa của An Hồn thảo, sự thống khổ khi tu luyện được giảm xuống, Nguyên Thần mệt mỏi và một chút tổn thương cũng ít hơn tưởng tượng, so với lúc tu luyện dùng Linh vật phụ trợ là hoàn toàn là hai loại độ khó khác nhau.
Sau nửa canh giờ, Lưu Ngọc hoàn thành một lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp, chậm rãi mở mắt ra, tinh tế trải nghiệm cảm giác tu luyện lần này.
Toàn bộ quá trình tương đối đơn giản và nhẹ nhõm hơn tưởng tượng nhiều, Nguyên Thần bị tổn thương và thống khổ cũng cực nhỏ, tựa hồ như sắp có thể tiến hành tu luyện lần nữa, mà hiệu quả tu luyện càng cao hơn so với trước đó.
Thần thức triển khai ra khắp bốn phương tám hướng, so với lần tăng trưởng lúc trước thì hoàn toàn tăng được một chút nữa, Lưu Ngọc kết luận như vậy.
Nửa canh giờ trước ăn vào nửa cây An Hồn thảo lại chỉ tiêu hao một phần nhỏ, còn phần lớn thì chưa tiêu hao hết, mà trạng thái Nguyên Thần ban đầu cũng vô cùng tốt, có thể tiến hành tu luyện lần nữa.
Lưu Ngọc thấy như này lập tức không do dự nữa, lập tức nhắm chặt hai mắt, Nguyên Thần lại tiến hành vận chuyển Tôn Thần diệu pháp, lại tiến vào bên trong trạng thái tu luyện.
Dần trở nên cường đại hơn, cảm giác hoàn hảo khiến tu sĩ mê muội, giống như thuốc phiện chí mạng ở người phàm.
Trong tu luyện gần như không cảm giác được thời gian trôi qua, ngay lúc Lưu Ngọc mở mắt ra lần nữa, cũng đã hoàn toàn vận chuyển được năm lần Tôn Thần diệu pháp, dược lực của An Hồn thảo cũng đã tiêu hao gần hết.
Cảm nhận được sự tăng trưởng của thần thức, trên mặt hắn lộ ra nụ cười mỉm.
Thần thức của Trúc Cơ kỳ có phạm vi chỉ từ một đến ba dặm, Trúc Cơ trung kỳ thì dao động từ bốn đến sáu dặm, Trúc Cơ hậu kỳ thì dao động từ bảy đến chín dặm, đỉnh phong Trúc Cơ hậu kỳ sẽ là mười dặm.
Tu vi của hắn cách đỉnh phong Trúc Cơ hậu kỳ còn một khoảng, thần thức lại tiến một bước tới trình độ tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ năm dặm, đồng thời sau khi có được An Hồn thảo thì tốc độ tăng trưởng sẽ tăng lên, tiền cảnh cũng rất có triển vọng.
Đa phần những tu sĩ cũng không thể tôi luyện thần thức, ưu thế này sẽ càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi biến chất.
Chỉ là hiện tại Nguyên Thần đối với Lưu Ngọc mà nói, chung quy vẫn là vô cùng bí hiểm, khó có thể hiểu được các lĩnh vực, tác dụng của An Hồn thảo, mặc dù bề ngoài có tổn thương cực nhỏ, nhưng nếu bên trong có tổn thương thì hắn lại không quan sát ra.
Cho nên để ổn thỏa hết, hắn vẫn quyết định mỗi ngày nhất định phải tu luyện ba lần Tôn Thần diệu pháp, để tránh tạo thành tai họa ngầm.
Nếu thần thức tăng trưởng quá nhanh cũng không tốt, mặc dù so ra biên độ không lớn, nhưng vẫn cần thời gian thích ứng.
Vả lại như vậy vẫn có lời hơn, thứ nhất An Hồn thảo có thể duy trì được tu luyện bốn ngày Tôn Thần diệu pháp, duy trì tốc độ này tu luyện cũng sẽ giảm bớt tiêu hao thể lực.
Dù sao Linh thảo tiêu hao không nhỏ, một trăm khối Linh Thạch có lẽ chỉ có thể thúc ra hai gốc, bình quân năm mươi viên Linh Thạch mới thúc ra một gốc.
An Hồn thảo không hổ là Linh thảo tam giai, công hiệu và tiêu hao cũng khác nhau, luyện chế Thanh Nguyên đan cũng chỉ cần ba mươi khối Linh Thạch, mà An Hồn thảo lại cần năm mươi viên Linh Thạch mới có thể thúc ra một gốc.
Tính một trăm Linh Thạch chỉ có thể duy trì tám ngày tu luyện, một năm chỉ tính tu luyện Tôn Thần diệu pháp cũng cần tiêu hao gần bốn ngàn năm trăm Linh Thạch, đây là chưa tính tiêu hao cho việc tu luyện Thanh Dương công pháp, nếu tính cả tiêu hao cho Thanh Nguyên đan dùng cho tu luyện Thanh Dương công pháp thì cộng lại hàng năm cần gần chín ngàn Linh Thạch.
"Chín ngàn Linh Thạch!"
Trong lòng Lưu Ngọc tính ra số lượng tổn hao cần có để duy trì tu luyện xa xỉ này, không khỏi hít sâu một hơi.
Đây là do hắn có Tiên Phủ đó, tiết kiệm rất nhiều Linh dược và chi phí, nếu đổi lại một tu sĩ khác, muốn dùng những Linh thảo này, đan dược để duy trì việc tu luyện xa xỉ này thì hàng năm ít nhất cần hao tốn, bảy, tám vạn Linh Thạch.
Coi như là tu sĩ Kim Đan bình thường, một năm tu luyện cũng tiêu hao không quá bảy, tám vạn Linh Thạch.
Trước mắt hàng năm Ngọc Đan Đường có thể giúp Lưu Ngọc thu được gần bốn ngàn Linh Thạch, nhưng hàng năm vẫn có lỗ hổng năm ngàn khối Linh Thạch.
Mặc dù bây giờ trong túi trữ vật còn có hơn ba mươi mốt ngàn viên Linh Thạch, nhưng cũng chỉ có thể duy trì tu luyện mấy năm, tiếp tục như vậy, tìm không ra cách giải quyết, khi đó sẽ phải tạm hoãn tu luyện Nguyên Thần.