Chương 370: Thanh Trúc đan kinh
Lưu Ngọc đã sớm dặn dò Giang Thu Thủy, thu thập các loại Linh thảo và đan phương, tiếc là mấy năm nay thu hoạch được quá ít, phần lớn Linh thảo và đan phương thu được cũng là hữu ích với Luyện Khí kỳ, Linh thảo dùng được cho Trúc Cơ kỳ cũng rất ít, chứ đừng nói chi là đan phương nhị giai.
Đáng nhắc tới hơn chính là, vì không có ai nghi ngờ, lúc hắn thu dọn xong Linh thảo cho Thanh Nguyên đan và Dưỡng Nguyên đan, thì không tiếp tục để Giang Thu Thủy thu mua hạt giống Linh thảo nữa, mà là thu thập Linh thảo trưởng thành, nhưng yêu cầu là cố gắng thu mua thứ còn nhỏ có thể trồng được.
Lưu Ngọc chưa từng biểu lộ trình độ bản thân có thể luyện chế đan dược Trúc Cơ kỳ ở trước mặt người khác, cũng không lộ ra tác dụng của những hạt giống Linh thảo thu thập được cho Giang Thu Thủy.
Cho nên kịp thời dừng lại hành vi này, dùng thân phận Luyện Đan Sư thu mua Linh thảo trưởng thành, cũng sẽ không gây ra sự chú ý với những tu sĩ khác,cái này lại trông rất bình thường.
Lúc ấy để Giang Thu Thủy thu thập hạt giống Linh thảo cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao tư chất của mình bình thường, tốc độ tu luyện cũng quá chậm, nếu như thành thật thu mua Linh thảo, ít nhất sẽ lãng phái vài năm, việc này thật là không chịu đựng nổi.
Loại chuyện thua mua hạt giống Linh thảo này, bản thân thấy cực kỳ bình thường, có thật nhiều tông môn, gia tộc cũng làm vậy, Ngọc Đan Đường trộn lẫn vào cũng không coi là quá nổi bật.
Thời gian thu mua ngắn, gần như không thể nào tạo ra sự nghi ngờ, sự nguy hiểm cũng cực nhỏ.
Lúc ấy, chưa biết con đường phía trước cũng như thế cục căng thẳng, dĩ nhiên muốn chắc thời gian để tăng thực lực lệ, vì vậy tạo ra chút nguy hiểm cũng xứng đáng.
Mà thu thập xong Tinh Nguyên đan, Thanh Nguyên đan cần nhất là Linh thảo, hạt giống Linh thảo Dưỡng Nguyên đan cũng thu thập được hơn phân nửa, phương diện đan phương cũng sẽ không liên lụy tới việc tu luyện của Lưu Ngọc, cho nên tạm thời không cần vội.
Suy tính cẩn thận xong, hắn lập tức bảo Giang Thu Thủy ngừng việc thu mua hạt giống Linh thảo, trái lại là mua Linh thảo trưởng thành.
Mà nhiệm vụ này cần thời gian dài, chỉ cần gặp qua Linh thảo mới nào thì trước cứ thu hết vào kho.
Coi như không có đan phương, Linh thảo cũng có thể dùng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Linh thảo bên trong Tiên Phủ càng ngày càng nhiều, chắc chắn sẽ có ngày dùng được.
Đưa tay mở hộp ngọc trên đùi ra, nhìn An Hồn thảo toàn thân đen nhánh, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra nhiều suy nghĩ.
Sau đó hắn cầm gốc An Hồn thảo, dùng Linh tuyền hạ phẩm mua được từ phường thị để rửa một lần, sau đó bỏ vào miệng cắn nhẹ.
Một ngụm, hai ngụm, chỉ vài ngụm qua đi, nửa cây An Hồn thảo đều đã bị nuốt vào miệng không còn gì nữa, nửa cây An Hồn thảo còn lại được thả vào trong hộp ngọc.
"Ừng ực."
Khóe miệng Lưu Ngọc hơi nhúc nhích, nhai nát toàn bộ An Hồn thảo, hầu kết run nhẹ hơi dùng sức, nuốt hết vào trong bụng.
Sau khi ăn An Hồn thảo xong, hắn lập tức ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, bày ra tư thế luyện chế, sau đó thần thức dần đi vào trong nội thể.
An Hồn thảo biểu hiện hết sức kỳ lạ, sau khi vào bụng thì giống như nhanh chóng hòa tan, biến thành từng dòng chất lỏng màu đen, đậm đặc như nước mực.
Cả cây Linh thảo đều biến thành chất lỏng màu đen, qua vài ba trận, chất lỏng kia dần nổi lên từng đợt bọt khí nho nhỏ, từng sợi khói đen phát bọt khí mà toát ra.
Dưới sự quan sát của thần thức, khói đen này tựa như mộng ảo, lại giống như không bị cái gì gọi là "Chất lượng" mà trói buộc.
Rõ ràng có thể quan sát, nhưng lại không có bất cứ thực thể nào, tựa như sắp tạo thành thực thể, biểu hiện khác biệt rất lớn so với Linh khí.
Theo dòng khói đen sinh ra, thể tích chất lỏng màu đen cũng dần giảm bớt, đồng thời khói đen cũng chậm rãi tiêu tán hết, giống như biến mất trong hư không, chỉ là quá trình này cũng không phải nhanh.
Khói đen là thể hiện dược lực của An Hồn thảo, thời gian nó tồn tại cũng không lâu.
Liên quan tới tình hình của An Hồn thảo, Lưu Ngọc cũng sớm biết kha khá, thấy tình huống như vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ là không thể lãng phí dược lực, tâm hắn hơi động, khống chế luồng khói đen lướt vào Nễ Hoàn Cung.
Khói đen vốn không nhìn thấy máu thịt, vốn không cần đi qua kinh mạch hay huyết khiếu, đi thẳng vào trong máu thịt, tiến vào Nễ Hoàn Cung.
Một loại cảm giác như tắm rửa trong suối nước nóng dần truyền ra từ Nguyên Thần, ấm áp mà bình thản, mát mẻ như gió xuân.
Lưu Ngọc chợt cảm thấy tinh thần cực kỳ phấn chấn, dường như tất cả mệt nhọc trên tinh thần đều hoàn toàn biến mất vào giờ khắc này, đồng thời tư duy cũng càng thêm rõ ràng.
Hắn biết, đây rõ ràng là An Hồn thảo đang phát huy hiệu quả.
Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, Lưu Ngọc chia nhỏ một phần thần thức, khống chế khói đen kia không ngừng tiến vào Nễ Hoàn Cung, đồng thời tập trung tâm thần, chậm rãi vận chuyển "Tôn Thần diệu pháp" ở bên trong Nguyên Thần ban đầu.