Chương 372: Quan hệ sư đồ(2)

Chương 365: Quan hệ sư đồ(2)

Nếu chỉ tính chuyện ra tay giúp đỡ Nghiêm Quần Nhi, như vậy khi hắn sắp xếp nhiệm vụ Hàn Nguyệt Thành thì ân tình đó cũng nên trả xong rồi nhỉ?

Việc liên quan tới Kim Đan trưởng lão, phần ân tình cũng không nhỏ.

Hắn thực sự không nghĩ ra lý do để Nghiêm Hồng Ngọc trợ giúp hắn, trong lúc nhất thời trong lòng Lưu Ngọc vang lên còi báo động, tinh thần căng thẳng giống như đang chuẩn bị có thể xảy ra khó khăn bất cứ lúc nào.

Chắc là nàng không phát hiện ra bí mật nào của mình nhỉ?

"Lưu sư đệ không cần nghi ngờ, sư tỷ tuyệt đối không có ác ý."

"Đây chỉ là do cá nhân ta xem trọng tương lai của sư đệ, nên tiến hành dệt hoa trên gấm thế thôi."

"Sư đệ có thể xem xét đầu sư sớm, tương lai nếu thành Kim Đan chân nhân, cũng không nên quên sự giúp đỡ hôm nay của sư tỷ là được."

Nghiêm Hồng Ngọc thong dong điềm tĩnh, nhẹ như gió bay, giọng điệu có vẻ nghiền ngẫm, chỉ là nàng ta cũng không ngờ Lưu Ngọc lại phản ứng kịch liệt như vậy.

Nhưng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều.

Trên thực tế vì đã bảo đảm gia tộc mãi mãi phát triển trong tông môn, rất nhiều gia tộc đều tình nguyện kết giao, đầu tư vào những đệ tử thiên tài trong môn, nhằm duy trì quan hệ tốt đẹp.

Đợi sau khi trưởng thành lên rồi, sẽ thu được báo đáp phong phú, với sự ảnh hưởng ngày một lên cao của gia tộc, có khi ngay cả thông qua các thủ đoạn thông gia gì đó, lôi kéo thu nhận những đệ tử có thiên phú nhưng không có bối cảnh, để nhằm cung cấp máu mới cho gia tộc chính mình.

Lưu Ngọc mới chỉ cho rằng nàng ta nhìn ra vài bí mật bản thân, lúc này nghe nói như vậy lập tức hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng lập tức thả lỏng lần nữa.

"Tại hạ cách Kim Đan bình cảnh cũng phải vài cảnh giới nhỏ nữa, sao dám nói mạnh miệng được."

"Nhưng hôm nay Hồng Ngọc sư tỷ đã có ơn tương trợ, tại hạ nhất định ghi tạc trong lòng, chắc chắn không quên."

Lưu Ngọc nghiêm túc nói với Nghiêm Hồng Ngọc.

Nếu thật sự là ý tốt, dĩ nhiên sẽ có hồi báo.

Nếu từ chối ý tốt này của nàng ta, không thể nghi ngờ chính là tung ra ý không muốn thân cận với tín hiệu Nghiêm gia, vậy quan hệ giữa hắn và Nghiêm gia, cũng bắt đầu từ đây, trong tông môn ở Vọng Nguyệt Thành, cũng chỉ có thể trở thành trạng thái "Một mình cố gắng".

Nếu tiếp nhận ý tốt này của nàng ta, chẳng nhưng quan hệ với Nghiêm gia được gần hơn một bước, mà nói không chừng còn có thể nhiều thêm một chỗ dựa là "Sư tôn", từ đây cũng coi như chân chính có vài phần căn cơ ở Nguyên Dương Tông, không tính là hạng người không nơi nương tựa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc đã có quyết định.

Hắn nghĩ tới thế lực khó bề phân chia ở Sở quốc Tu Tiên Giới, lại không chắc chắn hỏi ra:

"Bây giờ ở Tu Tiên Giới chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, đại điển nhận đồ đệ này có còn cử hành đúng hạng không? Chỉ sợ đến lúc đó Lưu mỗ không thể phân thân."

Cái này dù sao cũng là giao dịch không công khai giá, hai bên đều không cần ký tên đồng ý, đều ngẫm hiểu ý nhau là đủ.

Thấy mình đã đạt được mục đích, Nghiêm Hồng Ngọc mỉm cười, trong lòng vô cùng hài lòng, nhìn Lưu Ngọc càng thấy thuận mắt.

Nàng ta nâng bình trà lên, rót đầy vào hai cái chén đã cạn đáy của hai người, sau đó mới nói:

"Lưu sư đệ yên tâm, đại điển nhận đồ đệ này cử hành thì nhất định sẽ cử hành, nhưng bởi vì Tu Tiên Giới có chiến tranh nên có thể sẽ chậm lại."

"Cho dù không lùi lại cũng không cần lo lắng, sư đệ cũng có thể xin nghỉ để về tông, đi tham gia đại điển."

Giọng điệu của Nghiêm Hồng Ngọc vô cùng chắc chắn, hiển nhiên cực kỳ tự tin sức ảnh hưởng của gia tộc mình ở Vọng Nguyệt Thành.

Mặt mày Lưu Ngọc không hề thay đổi sắc thái, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nâng chung trà nhẹ nhàng hớp một ngụm.

Sau đó hai người lại trò chuyện một chút về các chi tiết liên quan tới đại điển nhận đồ đệ, chén trà lại cạn đáy, bầu không khí càng ngày càng hòa hợp.

Lưu Ngọc thuận thế thỉnh giáo một chút điểm khó trên việc tu luyện, đều liên quan tới tu luyện Trúc Cơ kỳ, Nghiêm Hồng Ngọc cũng không hẹp hòi, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ như nàng ta, đa phần đều có thể giải đáp.

Thời gian dần trôi qua, bất tri bất giác mặt trời màu đỏ đã biến mất ở đường chân trời, sắc trời hoàn toàn mờ đi, mãi cho đến khi ánh trăng bàng bạc treo lên giữa trời, rải những tia sáng đi khắp đất trời.

"Hồng Ngọc sư tỷ, lần này trước hết cứ nói đến đây thôi, tại hạ còn có vài chuyện quan trọng muốn quay về xử lý, xin cáo từ trước."

"Lần sau sư đệ lại tới viếng thăm!"

Lưu Ngọc nhìn thoáng qua sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ, tính một chút cảm thấy thời gian cũng khá trễ mãng, nên đưa ra lời từ biệt.

Thế giới này lễ pháp nói chung vẫn tương đối bảo thủ, giữa các tu sĩ dù không câu nệ nhiều như vậy, nhưng cô nam quả nữ ở quá lâu trong một phòng, tóm lại vẫn không thích hợp lắm.

"Lưu sư đệ, lúc trước ta nói đều là lời nghiêm túc, ngươi có thể tiếp xúc thử với Quần Nhi."

Trước khi đi, Nghiêm Hồng Ngọc bình tĩnh nói, vẻ mặt chân thành.

"Thuận theo tự nhiên đi."

Lưu Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó phất tay, quay người rời khỏi động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc.