Chương 364: Quan hệ sư đồ
Sư đồ hai bên cũng chỉ duy trì quan hệ bề ngoài, đồ đệ chỉ thuộc danh nghĩa của sư phó, có chỗ dựa bên ngoài mà thôi.
Đại điển nhận đồ đệ xem như là truyền thống của Nguyên Dương Tông, mỗi ba mươi năm mới tổ chức một lần, chỉ cần là tu sĩ ở Trúc Cơ không quá bốn mươi năm, thì đều có thể tham gia.
Liên quan đến việc đại điển nhận đồ đệ, Lưu Ngọc cũng đã nghe thấy đôi chút.
Cảnh giới tu tiên tăng lên, độ khó càng ngày càng cao, giống như một cái Kim Tự Tháp, bên trên Kim Tự Tháp số người ở tầng trên lại ít hơn số người tầng bên dưới, chênh lệch thường là mấy chục đến hơn một trăm lần.
Nguyên Dương Tông có hơn hai vạn đệ tử Luyện Khí kỳ, tu sĩ Trúc Cơ mới hơn bốn trăm người, đây là vì tu sĩ Trúc Cơ có tuổi thọ gấp đôi so với với tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Tính ra bên trong một trăm người tu sĩ Luyện Khí kỳ, trung bình mới có một người tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Mà Trúc Cơ kỳ tiến vào Kim Đan kỳ có độ khó càng lớn hơn, một trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không nhất định có được một người lên cấp, Nguyên Dương Tông có hơn bốn trăm tên tu sĩ Trúc Cơ, mà được ghi ở trong sách Kim Đan trưởng lão cũng chỉ có hơn ba mươi vị, có thể nói là thật sự có nhiều còn hơn bị thiếu.
Hơn nữa cũng không phải tất cả Kim Đan trưởng lão đều sẵn lòng nhận đồ đệ, có thể may mắn bái lại bên dưới tu sĩ môn hạ Kim Đan chẳng qua cũng chỉ có mấy chục người mà thôi.
Có vài tu sĩ Kim Đan một lòng tòng đạo, đối với chuyện nhận đồ đệ vốn dĩ không thèm để ý.
Mà chuyện tu sĩ Kim Đan không nguyện ý làm, tông môn cũng không có cách nào yêu cầu quá đáng, nhưng cứ thế mãi thì không thể nghi ngờ chính là gây bất lợi cho việc truyền thừa của tông môn, việc này cuối cùng còn quấy rầy tới Nguyên Anh lão tổ trong môn.
Bởi có Nguyên Anh lão tổ ra mặt, cuối cùng mới giải quyết vấn đề này xong, quy định ra tu sĩ Kim Đan ít nhất phải thu ba tên đệ tử.
Từ nay về sau, Nguyên Dương Tông mỗi bốn năm cử hành một lần đại điển thu nhận đồ đệ, tiếp tục đến nay cũng đã qua mấy ngàn năm.
Từ bảy tuổi Lưu Ngọc đã tiến vào Nguyên Dương biệt viện, đối với đại điển thu nhận đồ đệ sĩ nhiên đã nghe từ lâu.
Lúc hắn vừa tới Trúc Cơ đã từng nghĩ qua, thông qua đại điển nhận đồ đệ trở thành đệ tử ký danh của một Kim Đan trưởng lão nào đó, trực thuộc dưới danh nghĩa của trưởng lão, coi như bản thân cũng tìm được một chỗ dựa trong tông môn.
Nhưng có thể được tu sĩ Kim Đan coi là đệ tử chung quy cũng chỉ có một phần nhỏ, hoặc ưu tú thiên phú về linh căn, hoặc có năng khiếu về phương diện khác.
Lưu Ngọc tự đánh giá mình có linh căn hết sức bình thường, ngoại trừ Luyện Đan thuật cũng không có gì lấy ra so được, mà hắn lại không muốn bày ra toàn bộ trình độ luyện đan của mình, như thế này được trưởng lão coi trọng có xác suất thực sự rất nhỏ.
Bận rộn một hồi, cuối cùng rất có thể là công toi lấy giỏ trúc mà múc nước sông, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn từ bỏ cách nghĩ này.
Nhưng lúc này nghe Nghiêm Hồng Ngọc nói vậy, chắc là nàng muốn giới thiệu một sư phó cho hắn, hoặc là dứt khoát bái hạ dưới môn hạ Nghiêm trưởng lão chăng?
Lưu Ngọc suy đoán, suy nghĩ một chút vẫn không thể nói xa nói gần, nghiêm nghị nói:
"Tại hạ dĩ nhiên muốn bái làm môn hạ của một vị trưởng lão nào đó, cũng đỡ tốn một chút đi đường vòng."
"Nhưng bất đắc dĩ là thiên phú linh căn tầm thường, cuối cùng đành phải từ bỏ loại cách nghĩ này."
"Sư tỷ nói như vậy, không phải muốn giới thiệu giúp ta một vị..."
Hắn nhìn qua sư tỷ đang mặc đạo cô, dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi.
Nghiêm Hồng Ngọc nghe vậy lập tức cười hờ hững, cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, thẳng thắn nói:
"Mặc dù linh căn của sư đệ bình thường chút, nhưng ở phương diện khác lại không thua bất kỳ đồng môn khác, thậm chí còn hơn."
"Nếu như sư độ cố ý, ta có thể giới thiệu cho sư đệ một vị Kim Đan trưởng lão có quan hệ tốt với Nghiêm gia."
"Sư đệ chỉ cần tham gia đại điển nhận đồ đệ, về phần có được hay không cứ xem biểu hiện lúc đó của đệ."
Bái sư là chuyện vừa có lợi vừa có hại, nhưng trước mắt đối với Lưu Ngọc mà nói, không thể nghi ngờ chính là lợi nhiều hơn hại.
Hắn có Tiên Phủ trong tay, chắc chắn không nguyện ý trở thành đệ tử thân truyền của một Kim Đan trưởng lão nào đó, nhưng không thể trở thành đệ tử thân truyền, vậy làm một đệ tử ký danh cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.
Dù sư phó chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm vài lời, cũng không trợ giúp bao nhiêu cũng không sao, Lưu Ngọc cũng có thể dựa vào thân phận đệ tử ký danh của trưởng lão mà "Cáo mượn oai hùm".
Mượn tên tuổi "Đệ tử trưởng lão", ở trong tông môn, làm việc gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Đừng nói cái khác, ít nhất các loại nhiệm vụ trợ giúp tiền tuyến gì đó cũng sẽ rất khó tới lượt của hắn.
"Cái này... Lưu mỗ có tài đức gì, vậy mà có thể được Hồng Ngọc sư tỷ tương trợ giúp thế?"
Vẻ mặt Lưu Ngọc hơi giật mình, không nhịn được đứng dậy, không rõ vì sao Nghiêm Hồng Ngọc lại giúp hắn như thế.