Chương 328: Không có hy vọng

Tường thành cao khoảng mười lăm trượng, diện tích nhìn ra hẳn là rộng gấp năm sáu lần Hàn Nguyệt Thành.

Tòa thành này ước chừng có hơn ba mươi vạn phàm nhân, hơn tám phần mười là tộc nhân thế tục không có Linh căn của Hoàng gia, còn lại hơn một phần mười mới là mới là các nhân khẩu khác họ.

Đương nhiên là dù thế nào đi nữa, Thiên Dung Thành cũng chỉ là một thành trì trần thế Linh khí thưa thớt, tu tiên giả của Hoàng gia cũng không ở đây.

Tu tiên giả của Hoàng gia ở trên “Thiên Dung sơn”, cách nơi này khoảng chừng một trăm dặm.

Thiên Dung sơn chỉ là một ngọn Linh sơn không hơn không kém, cao khoảng bốn năm trăm trượng, cũng miễn cưỡng được xưng hai chữ “hùng vĩ”, ở trong mắt phàm nhân là một sự tồn tại không thể trèo lên được.

Trên đó có một Linh mạch nhị giai trung phẩm, Hoàng gia dựa vào đó mà sinh sôi nảy nở, ba trăm năm trước chiếm cứ nơi này, sau đó dần dần phát triển lớn mạnh.

Nếu đã đến Thiên Dung Thành, vậy thì đến Thiên Dung sơn cũng chỉ cần khoảng nửa canh giờ.

Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng và các tu sĩ Trúc Cơ khác đứng ở trên mạn thuyền, nhìn tòa thành trì phía xa, sau đó truyền âm để Thành Vệ quân lập tức chuẩn bị sẵn sàng, đứng ở trên mạn tàu chờ xuất phát.

Quy Nguyên chu vô thanh vô thức bay qua Thiên Dung Thành từ phía trên, bởi vì trên thuyền đang thi triển pháp thuật tàng hình đơn giản, cho nên không có phàm nhân nào có thể phát hiện.

Đoàn người Nguyên Dương Tông cũng không có ý định xử lý phàm nhân trước, dù sao làm như vậy thì không thể nghi ngờ là sẽ bứt dây động rừng, sẽ khiến tu tiên giả của Hoàng gia có chuẩn bị.

Đợi sau khi giết chết toàn bộ tu tiên giả của Hoàng gia, sau đó quay lại xử lý phàm nhân cũng không muộn.

Toàn bộ thực lực bề ngoài của Hoàng gia là bảy tu sĩ Trúc Cơ, hơn ba trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ, trừ đi số người đã bị phái đến Vọng Nguyệt Thành thì còn năm tu sĩ Trúc Cơ, khoảng hai trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Bởi vì Hoàng gia có rất nhiều sản nghiệp cần đến tu tiên giả tọa trấn, cho nên không có khả năng tất cả tu sĩ đều đợi ở trên Thiên Dung sơn.

Mặc dù loại gia tộc Trúc Cơ này đối với Nguyên Dương Tông mà nói thì không đáng nhắc tới, nhưng thực lực trong Sở quốc Tu Tiên Giới không tính là kém, đương nhiên sẽ có trận pháp thủ hộ.

Mặc dù không có khả năng bao phủ toàn bộ Thiên Dung sơn, nhưng mà chỉ bảo vệ một phần nhỏ thì không có vấn đề.

Nếu Hoàng gia kích hoạt trận pháp thì không thể nghi ngờ là sẽ khiến người của Nguyên Dương Tông phải phí một phen sức lực, rồi tăng thêm một biến số vô căn cứ.

Cho nên Nghiêm Hồng Ngọc và chín vị tu sĩ Trúc Cơ khác bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định điều khiển Quy Nguyên chu bay thẳng lên đỉnh Thiên Dung sơn, trong lúc tu tiên giả của Hoàng gia chưa kịp phản ứng kích hoạt trận pháp thì đáp xuống, sau đó bắt đầu huyết tẩy từ trên xuống.

Dù sao chiến lực của phe ta cao hơn phe địch gấp đôi, Thành Vệ quân cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ tinh nhuệ, chỉ cần Hoàng gia không kích hoạt trận pháp hộ sơn, thì một chút bố trí này không đáng nhắc tới.

Những chuyện này đều đã được bàn bạc tốt xong trước đó, đã truyền đến mỗi một tu sĩ, bây giờ chỉ cần dựa theo kế hoạch mà chấp hành.

“Nhanh!”

Lưu Ngọc chắp hai tay sau lưng, đứng ở mũi thuyền Quy Nguyên chu, cơ thể tận lực duy thì sự thoải mái.

Tâm thần lại dần dần tập trung lại, duy trì trạng thái tốt nhất trước khi đại chiến đến.

Sắc mặt Nghiêm Hồng Ngọc bên cạnh hắn không hề thay đổi, nàng ta lấy ra Linh khí viên châu màu đen đặt ở cổ tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích lôi đình.

Lý Bất Đồng đứng bên trái Nghiêm Hồng Ngọc, trong mắt gã mơ hồ lộ ra sát ý.

Người này từ nhỏ đã theo Trường Phong chân nhân lớn lên ở Nguyên Dương Tông, một lòng khổ tu, đối với tông môn là trung thành và tận tâm, vậy nên lát nữa động thủ chắc chắn gã sẽ không hề có sự mềm lòng nào.

Lý Bất Đồng ôm một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt đựng trong bao kiếm, nhìn khí cơ bị lộ ra, vậy mà mơ hồ mạnh hơn Ly Huyền kiếm một ít.

Cho dù không phải Linh khí cực phẩm thì cũng là tinh phẩm trong số Linh khí thượng phẩm.

Các đồng môn Trúc Cơ khác cũng hoặc là lấy ra pháp khí nổi lên sát ý, hoặc là thả thân thể điều chỉnh trạng thái, hoặc là hai người nói chuyện hẹn nhau chiếu cố lẫn nhau, đủ loại biểu hiện không đồng nhất.

Về phần Thành Vệ quân, bọn họ vẫn duy trì trận hình đứng ở mạn thuyền, đang bị thống lĩnh Nhạc Lương nhỏ giọng giáo huấn.

Lưu Ngọc thu hết biểu hiện của mọi người vào đáy mắt, chỉ có Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng có Linh khí thượng phẩm, thực lực vượt qua những tu sĩ khác một khúc lớn.

Quả nhiên có trưởng bối chiếu cố, tiên lộ lập tức dễ dàng hơn nhiều.

Những tu sĩ Nguyên Dương Tông lẳng lặng chờ đợi, nửa canh giờ trôi qua, một ngọn núi tươi rậm rạp tốt đập vào mí mắt.

Trên núi cây cối xanh um tươi tốt, được xử lý rất chỉnh tề, phát triển rất nhiều Linh điền.