Chương 327: Thiên ý kết tội(2)

Lưu Ngọc ở lại và tu luyện trong một đại tông môn như vậy cũng là do hắn muốn có được các loại tài nguyên khác nhau để tu luyện, đương nhiên điều này dễ dàng hơn rất nhiều lần so với làm tán tu.

Nhớ lại lịch sử của Thanh châu và Nguyên Dương Tông, vô tình một khắc đã trôi qua.

Đồng tử của Lưu Ngọc chợt dừng lại, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ khác.

Hoàng gia Thiên Dung Thành thân là thế lực cấp bậc Trúc Cơ, ngoài mặt có bảy tu sĩ Trúc Cơ, cũng được coi như là một thế lực không nhỏ, hẳn sẽ có thuật luyện đan truyền thừa của riêng họ.

Không cần biết truyền thừa kế này như thế nào, không biết so với thứ cơ bản nhất trong tay hắn có tốt hơn hay không?

"Có lẽ việc này có thể lên kế hoạch một chút."

Ánh mắt Lưu Ngọc chợt sáng lên, nhanh chóng có quyết định.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Nghiêm Hồng Ngọc, trong trường hợp truyền thừa rơi vào trong tay Luyện Đan Sư Trúc Cơ kỳ đồng môn, tốt hơn hết bản thân hắn nên dành một số Linh Thạch để phục chế vài phần.

Dù sao Nghiêm Hồng Ngọc cũng là người dẫn đầu hành động lần này, bất kể ai lấy được cũng phải nể mặt Nghiêm Hồng Ngọc và gia tộc Nghiêm gia phía sau nàng ta.

Luyện Đan Sư phục chế một phần truyền thừa vốn dĩ cũng không tổn thất cái gì, dù sao điều đó cũng vô ích, hơn nữa còn có thể mất đi một chút Linh Thạch.

Tuy tằng Lưu Ngọc tự nhận thực lực của hắn chỉ dưới Lý Bất Đồng và Nghiêm Hồng Ngọc, nhưng dù sao tất cả mọi người đều là đồng môn, nếu đối phương không đồng ý, trước mặt mọi người bản thân hắn cũng không tiện cưỡng đoạt.

Vi phạm môn quy đồng môn vô cớ tương tàn là đại tội!

Trong lòng Lưu Ngọc có chút suy tư, chợt cảm thấy phương án này khá khả thi, vì vậy hắn quay đầu hướng về phía Nghiêm Hồng Ngọc đang điều khiển phi chu, chậm rãi nói:

"Hồng Ngọc sư tỷ, tại hạ có một thỉnh cầu hơi quá đáng một chút."

"Sư đệ vẫn say mê luyện đan, nhưng cũng do thủ pháp luyện đan vẫn là mức cơ bản và thấp nhất, nên luyện chế đan dược Trúc Cơ kỳ nhiều lần thất bại, khiến cho tiến độ tu luyện bị chậm chạp."

"Cho nên sư đệ có chút ý nghĩ đối với việc kế thừa thuật luyện đan của Hoàng gia."

"Nếu thuật luyện đan truyền kế bị các đồng môn khác lấy được, có thể mời sư tỷ ra mặt hòa giải một chút được không, tại hạ nguyện ý tiêu phí Linh Thạch phục chế một phần."

"Sau khi việc này thành công, tất sẽ có hậu tạ!"

Ngữ khí của Lưu Ngọc vô cùng thành khẩn, trực tiếp nói thẳng ra mục đích của bản thân.

Ám chỉ đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi để ngụ ý rằng sẽ không để nàng ta thiếu một phần lợi ích.

Nghiêm Hồng Ngọc nhìn về phía trước không chớp mắt, dường như nàng ta đang cố gắng khống chế phi chu không quay đầu, ước chừng qua ba bốn hơi thở mới đáp lại:

"Nếu Lưu sư đệ đã lên tiếng nhờ vậy ta sẽ giúp đệ việc này."

Trong mắt Nghiêm Hồng Ngọc, Lưu Ngọc có rất nhiều tiềm năng, đối với bản thân nàng ta và Nghiêm gia cũng luôn là thái độ thân thiện, là lực lượng trong tông môn có thể mượn sức.

Hơn nữa việc này cũng không phải là vô ích, mười mấy năm trước khi giúp hắn sắp xếp nhiệm vụ đóng quân ở Hàn Nguyệt Thành, cho dù có ân huệ bên trong thì thù lao cũng được hai gốc Linh dược quý hiếm, có thể thấy được Lưu sư đệ này cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.

Có tiền lệ lúc trước, tin tưởng hắn lúc này đây cũng có thể kiếm được một khoản Linh Thạch nhỏ.

"Đa tạ sư tỷ đã giúp đỡ!"

"Vậy thì không làm phiền sư tỷ nữa, tại hạ về khoang phi chu nghỉ ngơi trước!"

Lưu Ngọc chắp tay hành lễ, nói xong câu này xoay người đi về phía khoang phi chu.

Trong lòng hắn nhận định có Nghiêm Hồng Ngọc tương trợ, chỉ cần Luyện Đan Sư của Hoàng gia không trốn đi, như vậy luyện đan truyền thừa nhất định sẽ được đảm bảo.

Mặc dù Nghiêm Hồng Ngọc để Nhạc Lương tự sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Thành Vệ quân, nhưng rõ ràng người này cực kỳ hiểu quy củ, không hề vượt quá giới hạn.

Tất cả Thành Vệ quân đều được an bài ở buồng nhỏ tầng trung hạ trên thuyền, gian phòng trên tầng thương cũng không có một tu sĩ Luyện Khí kỳ nào dám đi lại.

Lưu Ngọc tùy ý chọn một gian phòng, sau đó hắn lấy ra những Linh thảo quan trọng rồi ngồi trên ghế quan sát, bồi dưỡng tinh thần chuẩn bị đại chiến.

Quy Nguyên chu hướng về phía Nam của Vọng Nguyệt Thành, liên tục phi hành gần mười tám canh giờ, qua một ngày rưỡi, ven đường mà Quy Nguyên chu đi qua dần dần đông đúc lên, các điểm mà phàm nhân tụ tập như thôn trấn các loại bắt đầu trở nên nhiều hơn.

Càng đi về phía Nam, các điểm tụ họp xuất hiện càng thường xuyên, cuối cùng sau khi liên tục nhìn thấy hai thôn trấn, đường nét của một tòa thành trì cũng xuất hiện ở trước mắt.

Thiên Dung Thành, tòa thành trì này còn lớn hơn Hàn Nguyệt Thành mà Lưu Ngọc từng nhìn thấy gấp mấy lần, ở trần thế thì nó cũng xứng đáng được xưng là “Đại Thành.”