Pháp khí phi kiếm và phi đao trong tay Lưu Ngọc lúc này chỉ gồm Tử Mẫu Truy Hồn đao và Duệ Kim kiếm, trong đó Tử Mẫu Truy Hồn đao là món pháp khí hắn đã sử dụng hai mươi năm nay nên vô cùng quen thuộc, lúc khống chế lại càng thuận tay nên thực lực càng mạnh hơn.
Còn Duệ Kim kiếm lúc mới tới tay hắn vài năm thì hắn không quen cho lắm, song nếu phẩm chất hai món pháp khí này ngang nhau thì tất nhiên hắn cũng sẽ chọn nó.
Sau khi quyết định, Lưu Ngọc không hề do dự mà cất hết chỗ pháp khí, linh khí còn lại vào trong túi trữ vật, hắn chỉ để lại Duệ Kim kiếm, đặt nó nằm ngang trên đùi và chuẩn bị huyết tế.
Lưu Ngọc chắp ngón trỏ và ngón giữa lại, điểm vài huyệt ở trên ngực rồi mở lòng bàn tay ấn lên lồng ngực, âm thầm vận công lực và chầm chậm ép hai giọt tinh huyết từ bên trong ra ngoài. Hắn há miệng, tinh huyết bèn bay ra và đáp xuống trước mặt.
Hai giọt tinh huyết mang một màu đỏ diễm lệ, trông như hai viên ngọc màu đỏ long lanh trong suốt, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Tinh huyết vừa xuất hiện thì từng luồng linh khí bắt đầu tản ra.
Tu sĩ hấp thụ linh khí trong một thời gian dài, mặc dù phần lớn linh khí hấp thụ được đều chuyển thành pháp lực để nâng cao tu vi, song cũng có số ít linh khí dung nhập vào cơ thể và âm thầm cải thiện thể chất, làm cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Cứ tích tụ ngày qua ngày như thế, hàm lượng linh lực bên trong cơ thể khả quan vô cùng.
Nếu pháp lực không ngừng mạnh lên, cơ thể vẫn giữ được sức mạnh ban đầu thì không cần biết là kinh mạch, đan điền hay cả cơ thể đều sẽ không chịu được pháp lực với cường độ cao và sẽ nứt vỡ. Điều này cũng giống như việc cứ bơm khí vào một quả bóng đã căng phồng, và rồi quả bóng sẽ phát nổ.
Trong cơ thể của tất cả những tu sĩ đều chứa lượng lớn linh khí đã được chuyển hóa, thậm chí còn có một vài bí thuật ma đạo có thể áp chế linh khí và sinh cơ trong cơ thể thông qua việc tiêu tốn tiềm lực của cơ thể, tạm thời nâng cao pháp lực và tu vi, sức chiến đấu cũng tăng lên.
Cũng bởi trong cơ thể bé nhỏ của các tu sĩ chưa đựng lượng lớn linh khí nên trong mắt rất nhiều yêu thú, họ chính là thức ăn cao cấp, là món bồi bổ thiết thực. Chúng thường coi các tu sĩ là mục tiêu săn bắt.
Lưu Ngọc tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, trong cơ thể tổng cộng mới chỉ có tám giọt tinh huyết, giờ lại mất mất hai giọt, muốn hồi phục như bình thường thì ít cũng phải cần mười năm.
Điều này vẫn là do cảnh giới hiện giờ của hắn không cao, cảnh giới càng cao thì chất lượng tinh huyết càng cao, dẫn đến việc khôi phục tinh huyết càng khó khăn hơn. Đồng thời phẩm giá của Linh đan hay Linh dược hỗ trợ công cuộc khôi phục cũng có yêu cầu càng cao hơn.
Sau khi hai giọt tinh huyết bắn ra, sắc mặt Lưu Ngọc bỗng nhanh chóng trở nên đỏ rực, đôi môi hắn thì trắng toát chẳng thấy màu máu, khí tức trên người cũng giảm xuống.
Cảm giác bủn rủn dần dần chiếm cứ khắp người hắn, dường như trọng lượng cơ thể hắn bỗng tăng lên rất nhiều, đến nhấc tay thôi hắn cũng thấy khó khăn.
Mặc dù rơi vào trạng thái bất ổn song Lưu Ngọc vẫn không quên mục đích của mình.
Hắn cố gắng áp chế cơ thể đang suy yếu, lòng bàn tay liên tiếp thi triển những pháp quyết khác so với trước đó, từng đường ánh sáng đỏ lóe lên từ Duệ Kim kiếm.
Đây chính là nửa đầu pháp quyết của pháp khí huyết tế trong Tế Huyết Độn. Sau khi trải qua phân đoạn tế luyện pháp quyết này, nó sẽ nhanh chóng dung nhập vào tinh huyết, không được quá sớm mà cũng không được quá muộn, sau đó thì đến nửa sau pháp quyết và kết thúc tế luyện.
Nếu pháp quyết xảy ra sai sót gì đó hoặc là thời gian tinh huyết dung nhập vào pháp khí quá sớm hay quá muộn thì sẽ mất trắng tinh huyết và nguyên khí.
Lưu Ngọc đã ghi nhớ tất thảy Tế Huyết Độn từ lâu nên tất nhiên hắn sẽ không phạm phải sai sót gì.
Sau khi thi triển nửa đầu pháp quyết, ánh sáng trên Duệ Kim kiếm lóe lên rồi lại vụt tắt, đây là dấu hiệu cho biết có thể dung nhập tinh huyết. Lưu Ngọc bèn co hai giọt tinh huyết đang lơ lửng giữa không trung đáp xuống Duệ Kim kiếm, song kì lạ là hai giọt tinh huyết này không tách ra mà lại hợp vào với nhau.
Lưu Ngọc thấy thời cơ đã đến bèn thi triển nửa sau pháp quyết. Cả trăm đường pháp quyết rơi trên mọi ngóc ngách của kiếm không ngừng nghỉ, không để chừa bất cứ chỗ nào trên thân kiếm.
Duệ Kim kiếm chầm chậm chuyển mình, ấy thế mà những giọt máu trên nó không hề rơi xuống mặt đất, ngược lại còn dung nhập vào bên trong kiếm như thể bị hút vào vậy.
Cùng với việc máu dung nhập vào thân kiếm, trông món pháp khí phi kiếm cực phẩm màu vàng đục này như thể bị làm bẩn vậy. Thân mình nó dần nhuốm màu máu, đến ánh sáng tản ra cũng mang màu máu đỏ.
Thời gian trôi đi, càng lúc càng có nhiều chỗ trên thân kiếm bị nhuộm đỏ, cuối cùng Duệ Kim kiếm biến thành một thanh kiếm đỏ thẫm, tất thảy ánh sáng phát ra từ nó cũng chuyển thành một màu đỏ diễm lễ, không còn một tia sáng nào màu vàng đục nữa.