Chương 312: Thanh Nguyên đan

Đương nhiên cũng không phải tất cả Luyện Đan Sư, linh thực phu đều sẽ ghi chép những nội dung tâm đắc, đây đơn giản chỉ là thói quen cá nhân mà thôi.

Đối với chuyện con đường tu tiên của bản thân, Lưu Ngọc vẫn luôn vô cùng nghiêm túc mà làm, anh đọc đến say mê, bất tri bất giác đã trôi qua mười canh giờ.

Hắn nằm ra sau, cũng không thu hồi Linh thảo tâm đắc. Hắn nhắm hai mắt lại tâm niệm chạm vào điểm sáng màu xanh biếc trong Nễ Hoàn Cung, hình thái Nguyên Thần ban đầu đã tiến vào thế giới Tiên Phủ.

Mười canh giờ trôi qua, một vài Linh thảo đã trưởng thành, hơn nữa còn kết ra hạt giống, tản ra hương thơm nhàn nhạt. Màu sắc của các loại Linh thảo xanh biếc giống như phỉ thúy màu xanh, làm cho người ta cảm thấy thưởng thức, đắm chìm quên lối về.

Long Huyết thụ đã phát triển đến hai thước và không tiếp tục phát triển nữa, khác với những cây cối tầm thường, thân cây của nó có màu đỏ thẫm, giống như được tạo thành bằng máu vậy, nhưng nhìn có vẻ không lộ ra yêu dị tà ác, thay vào đó là có một loại cảm giác thiêng liêng.

Bộ rễ cứng cáp mạnh mẽ đã xâm nhập vào trong linh thổ màu đen hấp thu chất dinh dưỡng, lá cây cũng có màu đỏ nhạt, có vài phần cảm giác trong suốt long lanh, giữa thân cây kết ra bốn năm đóa hoa, nhụy hoa nửa trắng nửa đỏ đang chờ nở.

Về phần một khối Linh Thạch trung phẩm đặt trên đó đã sớm hóa thành tro bụi, linh khí bị hấp thụ gần như là hoàn toàn.

Long Huyết thụ hai trăm năm mươi năm mới trưởng thành, sau đó cứ hai trăm năm mới kết ra một lượng Long Huyết quả, lúc đến tay thì bụi cây giống này đã sinh trưởng mấy chục năm, bây giờ đang đơm hoa kết trái, đối với việc linh lực bị tiêu hao lớn một chút cũng là chuyện bình thường.

Long Huyết quả, loại linh vật này vô cùng quý giá, cho dù không dùng để luyện chế đan dược mà ăn sống luôn thì cũng có thể tăng cường sức mạnh cơ thể, đối với rèn luyện cơ thể là có sự trợ giúp vôc ùng lớn, là linh vật mà rất nhiều thể tu tha thiết ước mơ.

Phẩm giai của những linh dược này đều tương đối cao, cho nên tiêu hao linh lực nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.

Lưu Ngọc đặt thêm Linh Thạch cho Linh thảo đã tiêu hao hết Linh Thạch, dùng hộp ngọc để đựng Linh thảo đã trưởng thành cẩn thận, sau đó đặt vào bên trong căn nhà gỗ bên phải, hạt giống Linh thảo được cất vào hộp gỗ và viết nhãn hiệu xong xuôi thì đặt ở căn nhà gỗ bên trái.

Làm xong những thứ này thì lần nữa quay trở lại thân thể đọc Linh thảo tâm đắc. Cứ như vậy, lại thêm một canh giờ trôi qua, sau đó tất cả các Linh thảo linh dược đều trưởng thành.

Lưu Ngọc thu lấy tất cả những Linh thảo và hạt giống Linh thảo ngoại trừ Quy Nguyên hoa và Long Huyết thụ ra, chia ra đặt ở trong hai căn nhà gỗ.

Quy Nguyên hoa kết ra bảy hạt giống, lần thứ hai trồng ở trong linh điền màu đen. Mà lúc này Long Huyết thụ cũng kết ra bốn quả đỏ au, hắn cũng hái xuống hết, như vậy thì cây này mới có thể tiếp tục sinh trưởng.

Làm xong những thứ này Lưu Ngọc khẽ gật đầu, hắn mang theo Quy Nguyên hoa và những Linh thảo dùng để khác luyện chế Thanh Nguyên đan, ý niệm trong đầu vừa mới dâng lên đã ngay lập tức trở về trong thân thể, mà toàn bộ hơn hai mươi hộp ngọc đều xuất hiện ở bên cạnh.

Nếu như Quy Nguyên hoa đã thúc giục xong, vậy thì Thanh Nguyên đan cũng có thể chính thức bắt đầu luyện chế, Lưu Ngọc nhanh chóng đẩy cửa đi tới Luyện Đan phòng.

Trước mắt dược lực của Tinh Nguyên đan đang càng ngày càng yếu ớt, tốc độ tu luyện của hắn cũng càng ngày càng chậm, mặc dù ngoài mặt thì Lưu Ngọc không có vẻ gì, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khủng hoảng.

Thế cuộc của Tu Tiên Giới Sở quốc thay đổi thất thường không ổn định, bởi vì một mỏ quặng Linh Thạch cỡ trung thuộc về quyền và định mức, cho nên năm đại tông môn đều tự mình ra trận, toàn bộ Tu Tiên Giới Sở quốc sợ bóng sợ gió, không có thế lực nào có thể ngoại lệ, cho nên chiến tranh vẫn chưa biết khi nào sẽ chấm dứt.

Mà nhiệm vụ đóng quân lần này của Linh dược viên thất bại, bản thân còn không biết sẽ bị giao cho loại nhiệm vụ gì.

Xâm nhập vào trong lòng địch? Chiến trường chính diện? Đánh lén điểm tài nguyên của quân địch?

Hết thảy tất cả đều là chuyện không biết được, bản thân cũng không có lựa chọn nào khác. Chính kiểu không biết và không xác định này làm cho Lưu Ngọc sinh ra một loại cảm giác cấp bách, muốn nhanh chóng gia tăng thực lực.

Bởi vì chỉ có gia tăng thực thì hắn mới có thể ứng phó với các nguy cơ bản thân sẽ gặp phải vào bất cứ lúc nào.

Mà cho dù, nếu như Nguyên Dương Tông thật sự sắp xếp cho một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, một nhiệm vụ không khác gì chịu chết, vậy thì Lưu Ngọc chắc chắn sẽ không trung thành với tông môn một cách ngu ngốc.

Mặc dù quả thực tông môn có cung cấp cho bản thân thân vào thời kỳ đầu của việc tu luyện một ít viện trợ, nhưng còn không đáng vì thế mà phải trả giá cả tính mạng, cứ dứt khoát đào tẩu rời khỏi Thanh Châu, rời khỏi Sở quốc làm một tán tu tự do và không bị bó buộc cũng là một lựa chọn không tồi.