Chương 310: Linh thảo tâm đắc

Về phần dược liệu phụ khác, tính số mầm bảo tồn trong Tiên Phủ và Linh thảo cướp đoạt được lần này là đầy đủ, không thiếu loại nào, cần là có thể mở lò luyện chế ngay được.

Lưu Ngọc nhìn đến đây thì hơi thay đổi vẻ mặt, nén sung sướng xuống đáy lòng, nhớ kỹ phương thuốc cổ truyền này.

Sau đó hắn trân trọng cất Ngọc Giản tại vị trí quen thuộc trong túi trữ vật, chung vị trí với Thanh Dương công pháp, Ẩn Linh thuật, Tôn Thần diệu pháp, bảo quản thích đáng.

Cuối cùng là mấy bình đan dược kia, đều là dùng cho Trúc Cơ trung kỳ tu luyện, hồi phục pháp lực, chữa thương, là hàng tầm thường. Hắn tùy ý thu cả vào túi trữ vật, hoàn thành quá trình kiểm kê thu hoạch.

Làm xong hết thảy, hắn thu gom tạp vật của lão giả râu trắng vào cùng một chỗ, ném một quả cầu lửa thiêu rụi thành tro tàn.

"Nếu không phải mình không ngừng tấn công mãnh liệt, khiến cho hắn không có thời gian thi triển Tế Huyết Độn, sợ rằng đã bị hắn phá hỏng chuyện lớn rồi."

Cứ như vậy kiểm kê xong tất cả thu hoạch, Lưu Ngọc có chút cảm khái.

Hắn cầm hai túi trữ vật đã trống rỗng trong tay, tâm niệm vừa động Nguyên Thần đã tiến vào Tiên Phủ, hai túi trữ vật cũng biến mất vào hư không.

...

Đây là một thế giới vô biên vô tận, không có cảnh quan thiên nhiên như non sông nước biếc, không có sự thay đổi theo bốn mùa xuân, hạ thu, đông, cũng không có biểu tượng của thời gian như mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, mà chỉ có hư không tối tăm giống như là vĩnh hằng, tĩnh lặng và hư vô mới mới là nội dung vĩnh hằng của nó.

Đây là một thế giới không hoàn chính, hoặc là nói, đây là một thế giới đổ nát.

Ở chỗ sâu trong màn hư không tối tăm, có một điểm nhỏ bé, khó chú ý tới đang tản ra ánh sáng màu xanh.

Điểm sáng màu xanh này trông giống như hình dạng của một quả táo, hình như đây là nguồn ánh sáng duy nhất trên thế giới này, là trung tâm của thế giới và nơi duy nhất có sự sống.

Đây chính là kết giới Thanh Quả!

Bỗng nhiên một quang đoàn màu đỏ to bằng cái đầu người, nó bất chợt xuất hiện ở bên trên kết giới Thanh Quả. So với kết giới Thanh Quả mà nói là không chút đáng kể, so với màn hư không tối tăm lại càng là nhỏ bé hơn cả hạt bụi.

Đây chính là hình dáng Nguyên Thần ban đầu của Lưu Ngọc, ở trong thế giới Tiên Phủ có thể nhìn thấy được sự biến hóa của Nguyên Thần, bây giờ đã phát triển từ Luyện Khí kỳ to cỡ nắm tay đến to bằng đầu người như vậy.

Một luồng cảm giác chim yến bay về tổ dâng lên, giống như được trở lại trong lòng mẹ, không hề có chút khó chịu nào cả, thậm chí còn dễ chịu hơn so với trong thân thể, sức lực của Nguyên Thần cũng không hề chảy đi mất.

Nếu như không phải do Nguyên Thần rời khỏi thân thể quá lâu sẽ dẫn đến việc mất đi sự sống của thân thể, hắn thậm chí còn có thể dùng luôn hình dáng của Nguyên Thần mà sinh hoạt ở Tiên phủ.

Lưu Ngọc dừng lại tại chỗ một hồi, tinh tế cảm nhận loại cảm giác này.

Trong nhận thức, thời gian đã trôi qua khoảng nửa phút, quang đoàn màu đỏ di chuyển, sau đó đụng thẳng vào kết giới Thanh Quả.

Không có hề phát ra bất kỳ tiếng vang nào, cũng không có bất kỳ cảm giác va chạm nào, quang đoàn quang đoàn tiếp tục tiến vào kết giới Thanh Quả.

Cách lần đầu tiên tiến vào thế giới Tiên Phủ đã hơn hai mươi năm, ngoại trừ dấu vết do Lưu Ngọc tạo thành, thì bên ngoài thế giới này không có bất kỳ thay đổi nào.

Lưu Ngọc không còn cảm khái nữa, nghĩ đến mục đích của chuyến đi này anh lập tức bay tới ba căn nhà gỗ nhỏ.

Hình thức ban đầu của nguyên thần sau khi phát triển lớn mạnh thì tốc độ đã nhanh hơn, tốc độ phi hành chỉ chậm hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một chút, còn so với tốc độ trốn chạy của chính Lưu Ngọc thì lại nhanh hơn gấp đôi, hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi quán tính, tâm niệm vừa động là đã có thể dừng lại ngay lập tức.

Thời gian chưa tới một hơi thở thở quang đoàn màu đỏ cũng đã đi tới trước căn nhà gỗ, bay thẳng vào căn nhà gỗ cất giữ hạt giống bên trái.

Cấu tạo trong căn nhà gỗ đã xảy ra thay đổi vô cùng lớn, không còn giống với căn nhà gỗ trống rỗng chỉ có mấy cái kệ và tủ thuốc vào lần đầu tiên tiến vào Tiên Phủ, mà bây giờ trong căn nhà gỗ đã xếp ba mươi cái kệ nhỏ.

Loại kệ này có cấu tạo giống với giá sách, chỉ là phía sau không có vách ngăn. Mỗi kệ đều có bốn tầng vách ngăn có thể để đồ đạc, trên mỗi một tầng vách ngăn đều được đặt bảy tám cái hộp gỗ nhỏ, không nhiều cũng không ít vừa khéo lấp đầy không gian, nhưng vẫn chừa một chút khe hở nhỏ, nhìn vào không thấy chật chội.

Lúc này gần một nửa những chiếc hộp gỗ đều được dán nhãn bên trên, viết tên của mỗi loại loại Linh thảo linh dược. Tất cả các Linh thảo mà Lưu Ngọc có thể thu thập được đang có ở chỗ này đều có hạt giống, có thể lấy dùng thoải mái.

Những hạt giống này phần lớn là một vài Linh thảo thường dùng của Luyện Khí kỳ, chỉ có một phần nhỏ là Trúc Cơ kỳ dùng được, mà Linh thảo Kim Đan Nguyên Anh có thể dùng được lại càng ít, chỉ có lác đác mấy loại, trong đó còn bao gồm cả Bích Linh chi, loại linh dược này có thể dùng được cho bốn cảnh giới theo những năm khác nhau.