Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Ngọc cảm thấy trước khi tôn trưởng lão rời đi nấn ná nhìn mình một thoáng.
Chẳng lẽ bởi vì mình linh giác nhạy bén, phát hiện ba vị trưởng lão có mặt đầu tiên sao?
Lưu Ngọc không cách nào hiểu rõ, không nghĩ ra đáp án thì cũng không đắn đo nhiều thêm.
Mãi đến lúc này hắn mới âm thầm yên tâm, xem ra tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không nhìn ra ngụy trang của Ẩn Linh thuật. Nếu vậy, chỉ cần không có tu sĩ năng lực đặc thù nào đó xuất hiện thì hắn có thể an tâm lưu lại tông môn tu luyện, không sợ người khác phát hiện tốc độ tu luyện của mình khác thường.
Sáu người nhìn nhau, đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Áp lực khi đối mặt tu sĩ Kim Đan thật sự không nhỏ, dù là ba vị trưởng bối tông môn chăng nữa, sau trận đại chiến vẫn cần trở lại Vọng Nguyệt thành chịu phạt, thế nên cả sáu người chẳng vui mừng là bao, chờ ba vị trưởng lão đi rồi, lại nói vài câu xã giao rồi cũng đều tán đi.
"Cáo từ!"
Sau khi ra khỏi phạm vi phủ thành chủ, mấy người đều chắp tay tạm biệt, lao về các phương hướng khác nhau.
Lưu Ngọc không vội vàng trở lại động phủ ngay mà là không chút nghĩ ngợi, chậm rì rì hưởng thụ chút an tĩnh sau cuộc chiến sinh tử khốc liệt, kiệt quệ mệt mỏi suốt cả quãng đường.
Vô thức lại đi đến chợ phía đông Vọng Nguyệt thành, hắn thấy được đám người rộn ràng nhốn nháo, tu sĩ muôn hình muôn vẻ.
Chúng tu sĩ này có đội ngũ túm năm tụm ba đi săn từ Hoành Đoạn sơn mạch về, hoặc là lộ rõ vẻ vui sướng khi thu hoạch được mùa, vội vàng chạy đến cửa hàng tương ứng bán con mồi đổi lấy Linh Thạch tu luyện; hoặc là không thu hoạch được gì còn bị thương không nhẹ, lo lắng tiến thẳng vào cửa hàng mua linh đan giải độc và chữa thương.
Có đội ngũ một già một trẻ, một lớn một nhỏ, đa số là quan hệ sư đồ hoặc huyết thống. Người lớn tuổi chỉ vào cửa hàng ven đường truyền thụ tri thức thông thường của Tu Tiên giới cho người nhỏ hơn, thấy người trẻ tuổi tỉnh tỉnh mê mê thì nở nụ cười, ánh mắt hiền lành.
Cũng có độc lang đơn đả độc đấu, làm theo ý mình, ôm cảnh giác rất sâu với tất cả tu sĩ khác, vẻ mặt đa số là bình tĩnh, lý trí.
Trong số những độc lang này có người thực lực cao cường, kinh nghiệm phong phú, chỉ là chán ghét những chuyện xấu xa, tạp nham trong đoàn đội nên mới lựa chọn độc hành, một mình đối mặt hết thảy phong sương gian khổ; cũng có người thực lực nhỏ yếu, trầm mặc ít lời, không được đoàn đội tiếp nhận, trong mắt thoáng có mất mát, chỉ có thể hâm mộ nhìn hai người đi phía trước.
Lưu Ngọc rất quen với loại ánh mắt này. Từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng là độc lang, hắn cũng cô độc.
Tiên Phủ là bí mật lớn nhất, tuyệt đối không thể bị người nào khác ngoài bản thân biết được, cũng tuyệt đối không thể chia sẻ, nếu không lập tức gặp họa sát thân. Thế nên Lưu Ngọc vẫn luôn cực kỳ cảnh giác với các tu sĩ khác, vô ý thức giữ khoảng cách.
Cho dù là nữ nhân từng có duyên song tu cũng không ngoại lệ.
Hắn - trước nay đều cô độc.
Nhìn đám người phồn hoa náo nhiệt, trong lòng Lưu Ngọc chợt ngộ ra gì đó.
Có lẽ đây đúng là con đường tu tiên của hắn, một người đối mặt tất cả, một mình nhấm nháp chua cay ngọt đắng, vượt qua xuân hạ thu đông trải qua trăm ngàn năm, quyết chí tiến thẳng trên con đường truy tìm tiên đạo trường sinh.
Chết cũng không hối hận!
Chỉ chờ trường sinh nơi tay, có phồn hoa nhân gian nào mà không thể quay đầu hưởng thụ?
Giang sơn, mỹ nhân, quyền thế, kim phong ngọc lộ, chiến hữu chung chí hướng, huyết mạch chí thân.
Hết thảy đều có thể.
Không được trường sinh sao có thể thành chân tiên, mọi điều trong đời đều là mây khói thoảng qua mà thôi, đến cùng cũng khó tránh khỏi suy bại, mục nát.
Sự vật suy nhược và kết thúc là quy luật tự nhiên của thiên địa, mà người tu tiên chính là muốn trải qua hiểm trở cực lớn để đánh vỡ quy luật này, đạt được trường sinh, vĩnh hằng của chính mình.
Lưu Ngọc cứ chậm rì rì đi tới trước, vòng vo một nửa Vọng Nguyệt Tiên Duyên thành, mãi tới khi trời tối sầm mới trở lại cửa chợ phía đông, giật mình phát hiện đã qua ba canh giờ rồi.
Hắn không chút lưu luyến, điều chỉnh hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ lan man trong lòng, kéo mũ trùm lên đầu, xoay người đi nhanh về phía động phủ, không quay đầu lại lấy một lần.
Lưu Ngọc tóc đen áo choàng đen, mũ trùm che khuất hơn nửa hình dáng gương mặt khiến người nhìn không rõ, thoạt trông có vẻ thần bí, cơ trí.
Có tu sĩ ngang qua bên cạnh thấy cách ăn mặc như vậy cũng không bất ngờ. Phong cách ăn mặc của người tu tiên muôn hình nhiều vẻ, có đủ loại kiểu dáng, màu sắc, thậm chí có rất nhiều người trực tiếp phanh áo lộ ngực, bọn họ đã nhìn quen từ lâu rồi.
…
Một lát sau, Lưu Ngọc trở lại đình viện ở thành đông.
Hắn lấy lệnh bài trong túi trữ vật ra, kháp vài đạo pháp quyết đánh vào lệnh bài, lệnh bài nhanh chóng bắn ra một luồng sáng trắng.