Chương 306: Thị phi ưu khuyết điểm(2)

"Không thể không phạt!"

"Phạt bổng lộc bảy năm của các ngươi, về phần Nghiêm Hồng Ngọc chủ quản của Linh dược viên, hình phạt sẽ tăng gấp đôi, đồng thời còn phải trực tiếp ra chiến trường của đại doanh để nghe theo mệnh lệnh mười bốn năm."

"Các ngươi có phản đối gì không?"

Nghiêm trưởng lão không hề tức giận, nhưng thanh âm vô cùng uy nghiêm vang lên trong đại điện trống trải.

"Hồi trưởng lão, đệ tử không có ý kiến!"

Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng cùng với sáu người đồng loạt chắp tay đồng thanh đáp.

Hàng năm các tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông sẽ được nhận một viên Linh Thạch trung phẩm, cũng là một trăm viên Linh Thạch hạ phẩm, bảy năm chính là bảy trăm viên Linh Thạch hạ phẩm.

Bảy trăm viên Linh Thạch hạ phẩm đối với các tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói thì cũng có chút đau lòng, nhưng đối với Trúc Cơ hậu kỳ như Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng thi chỉ như mưa bụi, cho dù có tăng gấp đôi thì cũng như vậy.

Điều này đối với Lưu Ngọc căn bản không có chút cảm giác gì, hiện tại đang có hơn hai vạn chín trăm ngàn viên Linh Thạch đang nằm yên trong túi trữ vật của hắn, ngoài ra còn có một chiến lợi phẩm từ tu sĩ Trúc Cơ lâu đời đặt tại Tiên Phủ nơi không bị kiểm soát.

Hình phạt này còn nhẹ hơn hắn tưởng, thực sự chỉ là phạt tượng trưng một chút, trong chốc lát sợi dây căng thẳng trong lòng mọi người đã được nới lỏng, tâm trạng cuối cùng cũng được thư giãn ngoại trừ một người.

Một ngàn bốn trăm viên Linh Thạch đủ để mua một cực phẩm pháp khí thượng hạng, nhưng nó chẳng là gì so với một tu sĩ xuất thân từ gia tộc Trúc Cơ hậu kỳ như Nghiêm Hồng Ngọc.

Với thực lực của nàng ta mà nói, trong trường hợp không có tu sĩ Kim Đan không ra tay, tới đại doanh tiền tuyến dốc sức mười bốn năm cũng không nguy hiểm lớn như tưởng tượng, chỉ cần không gặp phải những tu sĩ đứng đầu như "Tam Anh Tứ Kiệt" "Hợp Hoan Lục Tử" hoặc là bị bao vây thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy rằng hình phạt không nhẹ cũng không nặng, trải qua trận chiến Linh dược viên này, thân là chủ quản nhưng lại không bảo vệ tốt vật tư của tông môn, chắc chắn việc này sẽ là một vết nhơ lớn trong lý lịch của Nghiêm Hồng Ngọc, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng ta ở tông môn, địa vị trong gia tộc.

Nhất thời, sự cay đắng phức tạp khó hiểu hiện lên trong lòng nàng ta.

"Tôn sư đệ, lão phu sắp xếp như vậy đệ thấy như thế nào."

Thấy mấy người họ không có ý kiến, Nghiêm trưởng lão có chút hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt quay lại nhìn Tôn trưởng lão nói.

Tôn Trạch Khôn nhìn thẳng Nghiêm trưởng lão, khí thế không kém nửa phần, sau hai hơi thở mới quay đầu nhìn đi nơi khác sảng khoái cười nói:

"Nếu Nghiêm sư huynh đã sắp xếp như vậy, Tôn mỗ đương nhiên sẽ giữ thể diện cho huynh."

Tôn Trạch Khôn vung quạt gấp trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn sáu người phía dưới không biết đang nghĩ gì.

Lần này hai vị trưởng lão nói chuyện cũng không bày kết giới cách âm, Lưu Ngọc nghe rõ vào tai.

Hắn cảm giác vị Tôn trưởng lão này hẳn là giống như Nghiêm trưởng lão, là một nhân vật cường thế hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, nếu không Nghiêm trưởng lão cũng sẽ không đặc biệt hỏi ý kiến của lão, lão không thấy Phương trưởng lão từ đầu đến cuối ngồi ở ghế cuối mà không nói một lời sao?

Từ điểm này có thể thấy được, ở Hàn Nguyệt Thành lời nói của Nghiêm trưởng lão và Tôn trưởng lão mới là có quyền và quan trọng nhất.

Chỉ là không biết cái giá mà Nghiêm trưởng lão phải trả để đem chuyện này lắng xuống là bao nhiêu đây? Phải biết rằng thứ hạng của một Linh dược viên cao như vật phân lượng cũng không phải thấp.

Mà tu sĩ được phái đi đóng quân ở Linh dược viên cơ bản đều tương đối thân cận với Nghiêm gia, nỗ lực quản lý Linh dược viên bao lâu nay không còn nữa, ngay cả đối với gia tộc Kim Đan thì điều này chắc hẳn cũng là tổn thất tuyệt đối không nhỏ.

Thấy vậy nên ánh mắt của Nghiêm trưởng lão có chút thay đổi nhưng không ai phát hiện ra.

Lão quay đầu nhìn về phía Phương trưởng lão, người ngồi sau cũng khẽ gật đầu.

Chỉ thấy Nghiêm trưởng lão đứng dậy, hướng về phía sáu người phía dưới nói:

"Nếu đã như vậy, cứ sắp xếp vậy đi."

"Trải qua sự việc này ta tin các ngươi cũng hiểu được sự nguy hiểm của tiền tuyến, sau này nhớ không được bất cẩn khi thực hiện nhiệm vụ của tông môn."

Nói xong hai câu này Nghiêm trưởng lão chắp hai tay sau lưng đi xuống bậc thềm rồi đi ra ngoài điện, bước chân khá nhanh sau một hồi đã không còn nhìn thấy bóng dáng lão.

Hai người Phương trưởng lão và Tôn trưởng lão liếc nhau, cũng lần lượt đi ra ngoài mà không có lời khuyên bảo.

"Đệ tử xin ghi nhớ, cung tiễn ba vị sư thúc!"

Mọi người tự nhiên bước sang một bên cúi người hành lễ, chờ toàn bộ Kim Đan trưởng lão đi ra sau đó mới đứng thẳng người lên.