Chương 295: Tán loạn(2)

“Chỉ cần tiểu hữu giao ra hai pháp khí cực phẩm, lão hủ đảm bảo sẽ quay đầu tuyệt đối không truy kích, thế nào?”

Lão giả râu trắng lấy chân giẫm lên sợi Hắc Sắc Thiết Tác, chầm chậm tiến lại từ đằng sau, nhìn về phía Lưu Ngọc với ánh mắt tràn đầy lòng tham, đối với hai pháp khí cực phẩm càng là thèm nhỏ dãi không ngớt, hiển nhiên là vì nguyên nhân này mới nhìn chằm chằm.

Dứt lời, dây sắt dưới chân ánh lên một đạo Linh quang, tốc độ lại nhanh hơn một chút, thần thức chăm chú khóa chặt Lưu Ngọc, khoảng cách giữa hai bên đang dần bị thu hẹp lại.

Lão giả râu trắng trông thấy Lưu Ngọc có khí tức tu vi tuy bình thường nhưng lại có hai pháp khí cực phẩm, bèn đoán xuất thân có lẽ không tầm thường, tu vi bình thường nhưng dòng dõi lại không nhỏ, đây không phải chính là mục tiêu xuống tay tốt nhất hay sao?

Căn cứ vào kinh nghiệm tu hành nhiều năm của lão, loại tu sĩ như thế này khá dễ dàng xuống tay, tiền tài cũng rất dồi dào, là mục tiêu xuống tay tốt nhất, lập tức quả quyết truy kích.

“Giao ra pháp khí rồi thì ngươi quay người rời đi?”

Trong lòng Lưu Ngọc cười gằn không ngớt, lời này đem ra lừa trẻ con lên ba may ra còn tạm được.

Có điều hắn không có hứng thú với thứ hư tình giả ý này, mà phát lực bay thẳng đến lối vào của Linh dược viên, không quan tâm không để ý đến lời của lão giả râu trắng kia.

Từ lúc trận pháp bị phá đến giờ mới trôi qua năm sáu khắc, người tu luyện thuộc tính công pháp tốc độ nhanh nhất Lý Bất Đồng mới chỉ đi được bốn dặm, vẫn ở trong phạm vi thần thức của Lưu Ngọc, các tu sĩ Trúc Cơ khác vẫn đang ở trong khoảng cách ước chừng khoảng ba dặm.

“A, hự.”

Có một số đệ tử có tốc độ khá chậm, đã bị tu sĩ phe địch đuổi giết đến nơi, đối diện với đối phương hơn mấy cấp tu luyện, hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi không còn bất cứ âm thanh nào.

Luyện Khí kỳ tu sĩ đang vây giết Luyện Khí kỳ tu sĩ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đang tàn sát Luyện Khí kỳ tu sĩ, trong thời gian ngắn, đệ tử Luyện Khí kỳ của Nguyên Dương Tông đã xuất hiện lượng thương vong lớn, những tiếng kêu la thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm.

Không có tu sĩ nào mềm lòng nương tay, trong đấu pháp ngươi không chết thì ta vong, sự tàn khốc của tu tiên giới là một điều hiển nhiên.

Thần thức quan sát mọi thứ rất rõ ràng, trên mặt và trong lòng Lưu Ngọc cũng không hề có sự biến đổi gì, hắn đã vô tình thích ứng với cái thế giới tu tiên tàn khốc này.

Lưu Ngọc đã trải qua không ít những trận đấu lớn nhỏ, những vong hồn trực tiếp chết trong tay hắn đã có hơn vài chục vài trăm người, trận chiến trên Tiểu Mi sơn càng có hàng ngàn phàm nhân bởi vì vậy mà trở thành thợ mỏ, tính toán thời gian một chút thì phần lớn cái chết của bọn họ có thể coi là vì hắn mà chết.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, đi trên con đường này, nội tâm của hắn sớm đã cứng rắn như huyền băng bao phủ vạn năm, thờ ơ và vô tình!

Thế giới tu tiên này vô cùng tàn khốc, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ lập tức bị diệt vong!

Dưới ánh sáng của đá lửa, lối vào cầu thang thông đạo Linh dược viên đã gần ngay trước mặt, trong lòng Lưu Ngọc sớm đã có kế hoạch, lúc này hắn không hề do dự điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao bay vào.

Nửa hơi thở sau, lão giả râu trắng cũng đuổi theo đến nơi này, nhưng khi đạo ánh sáng biến mất thì lão lại không trực tiếp đi vào, trong mắt lão lộ ra vẻ do dự khi nhìn vào cầu thang, lo lắng bên trong có mai phục.

Tuổi càng lớn thì càng tiếc mạng, có kinh nghiệm là chuyện tốt, nhưng cũng vì vậy mà lão đã thiếu đi lòng hăng hái, dũng cảm để tiến vào.

Lúc lão giả râu trắng đang do dự thì lại có hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hợp Hoan Môn đuổi đến, hai gã này chính là hai gã được Tề Thiếu An sắp xếp canh giữ cửa vào của Linh dược viên.

Mắt thấy lại có người đuổi đến, lão giả râu trắng cuối cùng đã quyết định, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, lão khống chế xích sắt bay thẳng vào dọc theo cầu thang, trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ chạy đến lúc sau nhìn nhau, nhưng bọn chúng lại không đi theo, một người trong đó cười khà khà nói.

“Tề sư huynh đã có lệnh mà vẫn dám tự ý tiến vào, nếu để Tề sư huynh biết, người này không chết cũng sẽ bị mất một lớp da.”

Một người khác thì âm u cười, nói:

“Dù sao cũng là thế lực phụ thuộc vào tu sĩ Trúc Cơ, chúng ta bắt chẹt một chút còn không phải là chuyện đơn giản sao? Đợi lúc nữa bọn chúng có được chỗ tốt thì phải phun ra bao nhiêu.”

“Nếu không thể thỏa mãn hai chúng ta thì chuyện này đừng hòng xong!”

Nói xong thì hai gã nhao nhao cười to, sau đó canh giữ trước cửa vào Linh dược viên, thần thức của hai gã quét qua vài dặm đất đai, phòng ngừa có tu sĩ lặng lẽ đi vào đục nước bèo cò.