Chương 294: Tán loạn

Thân là người điều khiển trận pháp, Tào Mộng Vũ không thể tránh khỏi phản phệ khi trận pháp bị phá hủy, đến khí tức cũng suy yếu đi rất nhiều.

Dựa vào trận pháp đã không là đối thủ, trận pháp bị phá kia càng không phải là đối thủ.

Tu sĩ của Nguyên Dương Tông bên trong trận pháp đương nhiên sẽ không ở lại nơi đây để chờ chết, vào khoảnh khắc mà trận pháp bị phá ấy, bọn họ không hẹn mà cùng nhau quay đầu bỏ chạy.

Đệ tử Luyện Khí kỳ từng người từng người điều khiển pháp khí bay về phương Nam, đây rõ ràng là hướng ngược với phương Bắc, cũng là đường đi đến Vọng Nguyệt Thành.

Cũng có một vài tu sĩ thông minh không đi theo đoàn quân đông đảo mà bỏ chạy theo hai hướng trái phải, để tránh bị quân địch truy đuổi, họ không đi cùng nhau mà tản ra mỗi người một hướng, từng người từng người trong nháy mắt đã chạy xa hàng trăm thước, rồi dần biến mất giữa bóng tối.

Phản ứng của đệ tử Luyện Khí kỳ còn nhanh như vậy, huống hồ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ?

Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng, Đinh Huệ, Tào Mộng Vũ chờ một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, phản ứng của từng người lại càng nhanh, trong nháy mắt đã điều khiển pháp khí bay xa hai, ba dặm.

Mấy người bọn họ rất có sự ăn ý để phân tán chạy trốn, bỏ chạy theo những hướng khác nhau, có thể thoát được một mạng hay không còn phải xem ý trời, Tào Mộng Vũ bị trận pháp phản phệ bị thương không nhẹ, cho nên bị rơi xuống sau cùng.

Nhưng lúc này sinh tử gấp gáp, mỗi một đoạn thời gian ngắn đều là thời điểm mấu chốt, bản thân mình còn chạy trốn không kịp, làm gì có lòng dạ thảnh thơi quan tâm đến người khác? Vì thế nên chẳng có ai chịu ra tay giúp đỡ.

Thế nhưng nàng ta không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị bỏ lại sau cùng, người cuối cùng là Lưu Ngọc, khoảnh khắc trận pháp bị phá vỡ, hắn dường như đã “đờ đẫn” ra một lúc mới kịp phản ứng lại, sau đó điều khiển pháp khí “hoảng loạn không chọn đường” rút lui về phía sau, hướng đó vừa vặn là lối vào Linh dược viên.

Bởi vì bị bỏ lại phía sau cùng, những tu sĩ Trúc Cơ khác của Nguyên Dương Tông không hề để ý quá nhiều đến tình hình của Lưu Ngọc.

Bám trụ đến tận thời khắc trận pháp bị phá cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao, dù sao tu sĩ phe địch thế lớn, ở lại đối phó với địch chỉ có một con đường chết, không thay đổi được gì mà cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là chịu chết một cách uổng phí mà thôi.

“Ngươi, ngươi, đến lối vào Linh dược viên, tránh có người làm loạn.”

“Những người khác theo ta tiếp tục đuổi theo.”

Tề Thiếu An thâm trầm hạ lệnh, sau đó lấy ra một chiếc quạt dài màu hồng nhạt, hóa thành một dải ánh sáng hồng nhanh chóng đuổi theo hướng chạy của Lý Bất Đồng.

Tốc độ cùng với Linh áp vượt xa so với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thông thường, còn có chiếc quạt dài không có gì để xem xét, uy lực của nó còn vượt xa nhiều so với Linh khí thượng phẩm.

Đã đến lúc thu hoạch thành quả, truy sát một mạng tu sĩ Trúc Cơ, bản thân không chỉ có được tiền bạc chiến lợi phẩm, sau khi quay về còn khả năng nhận được một công trạng đáng kể, đây đều là từng viên từng viên Linh Thạch đáng giá!

Phản ứng của các tu sĩ Trúc Cơ Hợp Hoan Môn khác dường như cũng không chậm hơn là bao so với đám người Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng, từng người từng người đều nhe răng cười, trận pháp vừa biến mất lập tức điều khiển pháp khí gắt gao đuổi theo phía sau, khoảng cách giữa hai bên không những không bị kéo dài ra, trái lại đang dần thu nhỏ lại.

Chỉ thấy từng đạo ánh sáng lấp lấp như sao băng trên nền trời đêm, nhanh chóng đến gần rồi lại vụt đi, đủ loại ánh sáng tỏa ra bốn phương tám hướng, đẹp tựa tiếng pháo mừng bùng nổ trong màn đêm.

Trong khoảnh khắc đó, nơi trận doanh giao chiến của hai bên đã trống không không một bóng người, chỉ để lại từng mảng dấu vết của pháp thuật, pháp khí, cho thấy tất cả những gì vừa diễn ra.

Hai trong bốn tên Trúc Cơ hậu kỳ theo sát không rời Nghiêm Hồng Ngọc, hai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ còn lại mỗi người chọn truy sát theo một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ của Nguyên Dương Tông, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hoặc là chọn hợp tác truy sát tu sĩ cùng cấp, hoặc là trực tiếp đi săn giết các tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vững vàng kiếm lấy tiền lời.

Mà tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ngoại trừ hợp tác cùng đồng đạo truy sát người cùng cấp, có người đã chuyển hướng mắt, dứt khoát quay trở lại truy sát tu sĩ Luyện Khí kỳ của Nguyên Dương Tông, như vậy không có nguy hiểm, hơn nữa chỉ cần đuổi giết số lượng đủ nhiều, tiền lời cũng sẽ không ít hơn người khác bao nhiêu.

Còn về công ước tu sĩ cấp cao không được tùy ý giết chóc tu sĩ cấp thấp, trên chiến trường ai là người đi quản điều này?

“Keng.”

Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng bay đi, kiểm soát Duệ Kim kiếm chống cự sự công kích của tu sĩ đối phương, sau một đòn giả bộ không địch lại được, để Duệ Kim kiếm đánh bay về phía sau.

Lúc ấy hắn bị một tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nhìn chằm chằm, tư thế sẵn sàng đuổi cùng giết tận, là đã xem Lưu Ngọc thành mục tiêu.

Người truy sát này xem ra đã bảy mươi tám mươi, là một lão giả có dáng vẻ của người đã trải qua thế sự xoay vần, pháp lực của lão thâm hậu, đầy đủ kinh nghiệm, khí tức tu vi dường như đã đạt đến mức độ đỉnh cao của Trúc Cơ trung kỳ.

“Tiểu hữu hà tất phải vội vã rời đi, lão đây cũng không có ác ý.”